Chuyện Lạc Tinh Trầm và Mộ Kiều bị phạt đứng cùng nhau trên bục cờ buổi chạy sáng lan truyền khắp trường.
Bài đăng hot nhất trên diễn đàn là: [Soái ca vs Hoa khôi cùng bị phạt ngọt ngào, có ảnh minh chứng]
Lúc ăn trưa trong căng-tin, Khúc Kỳ đưa bài đăng cho Mộ Kiều xem. Mộ Kiều chọc chọc vào bát cơm, khó hiểu, “Ngọt ngào cái đầu ấy!”
Chuyện cô chảy nước miếng bị Lạc Tinh Trầm phát hiện, suýt nữa khiến cô xấu hổ chết đi được, mọi người sao cứ nghĩ xa thế không biết.
“Ngọt hay không thì xem ảnh là biết!” Từ Dạng xen vào, phóng to bức ảnh và giơ lên trước mặt Mộ Kiều.
Trong ảnh, cả hai mặc đồng phục, đứng cạnh nhau. Nắng rất gắt, mặt Mộ Kiều đỏ bừng, trông như cô đang nói gì đó, còn cậu nam cao ráo mảnh khảnh cúi đầu kiên nhẫn lắng nghe lời cô than thở.
Trong đầu Mộ Kiều bỗng lóe lên một câu.
Tình yêu là cúi đầu, cũng là nhón chân.
Ngón tay đặt trên bức ảnh của cô rụt lại như bị bỏng, miệng cứng cỏi nói, “Tớ chẳng nhìn thấy gì hết.”
“Ăn cơm đi, bớt tám chuyện lại!”
“Sắp thi giữa kỳ rồi, các cậu học hành đến đâu rồi?”
Tâm trạng Mộ Kiều lúc này như vừa lén giấu được một chú mèo nhỏ đang quậy trong lòng mà không ai phát hiện ra.
Một chút niềm vui len lỏi trong tim cô.
“Ôi trời, đừng nhắc đến thi cử chứ, chúng ta không phải là bạn thân sao, Kiều Kiều đáng ghét quá!” Từ Dạng thở dài.
Mộ Kiều làm ký hiệu chiến thắng “V”.
Một nhóm học sinh năm nhất cười đùa đi ngang qua.
Từ Dạng bỗng dưng im bặt.
Mộ Kiều thấy mặt cô ấy đỏ bừng cúi thấp xuống, “Từ Dạng, cậu sao vậy! Sao tự nhiên không nói nữa?”
Khúc Kỳ chỉ vào nhóm nam sinh vừa đi qua.
Hạ giọng nói, “Thấy không, cậu nam sinh ở giữa, cô ấy đang thầm thích đấy!”
Mộ Kiều: !!!
Cô vội quay đầu, cậu nam sinh ở giữa khá cao, cười rạng rỡ và tinh khiết.
“Hóa ra Từ Dạng của chúng ta thích ‘cún con’ cơ à!”
“Tớ không có! Suỵt suỵt suỵt…”
Mộ Kiều ăn hết miếng cuối cùng, cất hộp cơm rồi nói, “Ăn xong rồi, đi thôi!”
Ba người bước qua nhóm nam sinh, Từ Dạng hồi hộp đến mức suýt bước sai nhịp.
Khúc Kỳ và Mộ Kiều cười đến phát điên.
Buổi chiều học hai tiết tiếng Anh, thầy Lý Quỳ bất ngờ kiểm tra nhanh, phát một bộ đề.
Khi kiểm tra xong, tai Mộ Kiều đã nóng rát.
Mỗi lần kiểm tra xong, mặt và cổ cô đều nóng bừng.
Tiếng Anh thì còn được, nhưng làm xong bài toán thì đầu cô như sôi lên.
Hôm nay Đường Ninh Ninh hình như có việc gấp, chuông reo là nộp bài rồi chạy khỏi lớp.
Mộ Kiều từ từ thu dọn đồ, đợi cả Phan Tinh Tinh đi rồi, cô gọi: “Lạc Tinh Trầm, đi cùng nhé.”
Bóng lưng cậu thiếu niên khựng lại một chút.
Một lát sau, cậu gật đầu.
Khi cả hai ra khỏi cổng trường, Mộ Kiều mua rất nhiều đồ chiên. Lạc Tinh Trầm tỏ vẻ chán ghét nói: “Đồ chiên nhiều dầu mỡ, ăn nhiều không tốt.”
“Cậu chẳng hiểu gì,” Mộ Kiều lườm cậu, “Đồ ăn vặt vỉa hè mới là tinh túy của niềm vui cuộc sống!”
Lạc Tinh Trầm thật sự không hiểu.
Khẩu vị cậu từ trước đến nay luôn thanh đạm.
Hai người trò chuyện đứt quãng, khi gần đến tiểu khu Quế Hoa, Mộ Kiều ăn chỉ còn lại một xiên cá chiên.
Cô cầm xiên cá chiên trong tay, khóe miệng dính chút ớt.
Lạc Tinh Trầm lấy khăn giấy đưa cho cô, “Khóe miệng kìa.”
“Ồ ồ,” Mộ Kiều nhận lấy, “Wow, máy làm lạnh mà cũng biết quan tâm đến người khác sao? Thật sự không ngờ nha!”
“Máy làm lạnh,” Lạc Tinh Trầm hỏi, “Đó là gì?”
Ừm, lỡ lời rồi.
Chưa kịp để Mộ Kiều trả lời, phía trước có tiếng la hét, rất nhanh, một dì chạy đến.
Dì này Mộ Kiều biết, là dì Thôi ở tầng dưới.
“Kiều Kiều ơi không xong rồi,” dì Thôi lo lắng túm lấy tay Mộ Kiều kéo về phía trước, vừa chạy vừa nói, “Cái ông ba không nên thân của con lại uống rượu quậy phá rồi!”
“Dì nói gì cơ?” Mộ Kiều mắt đỏ lên.
Cô ném miếng cá chiên đi, buông tay dì Thôi rồi chạy thục mạng về nhà.
Những ngày sống trong thân xác này, Dư Lệ Trân đã khiến cô cảm nhận được tình mẹ thật sự. Cô rất yêu quý gia đình hiện tại của mình và xót xa cho Dư Lệ Trân, người mẹ đơn thân nuôi cô một mình.
“Trời ơi! Không đuổi kịp rồi!” Dì Thôi lo lắng, đập đập vào đùi, chạy theo Mộ Kiều vào khu chung cư.
Sắc mặt Lạc Tinh Trầm trầm xuống, cũng chạy theo sau.
Cậu nhìn miếng cá chiên rơi trên đất, trong lòng có chút sững sờ nhưng vẫn không dừng bước.
Mộ Kiều chạy đến dưới lầu.
Cô thấy xe bán đồ ăn sáng màu vàng của Dư Lệ Trân, kính bị đập vỡ tan tành, nồi niêu chén bát vương vãi khắp nơi.
Dưới lầu một đám người tụ tập xem náo nhiệt.
Thấy cô về, mọi người rì rầm gì đó với cô.
Mộ Kiều lúc này chẳng nghe thấy gì.
Tim cô đập nhanh và bấn loạn, l*иg ngực như có lửa đốt, chỉ muốn lao vào mà đấm cho tên đàn ông đó một trận.
Cô lao lên tầng năm như điên dại, thấy người đàn ông kia đang đập phá trong nhà, còn Dư Lệ Trân ngồi trên ghế sô pha khóc thở không ra hơi.
Xung quanh là mấy người hàng xóm đứng xem.
“Mẹ!” Mộ Kiều bật thốt lên.
Dư Lệ Trân ngẩng đầu, khựng lại, vừa khóc vừa nói, “Kiều Kiều, mẹ xin lỗi con!”
“Hết rồi, không còn gì nữa.”
“Xe cũng hỏng, nhà cũng bị phá rồi!”
“Tiền cũng bị cướp sạch rồi!”
Bà ôm ngực, chỉ vào gã đàn ông kia mắng, “Mộ Thiên Hoa, ông có còn là con người không? Con gái ông bỏ mặc không lo, đi theo con hồ ly tinh kia. Giờ tiền bị con hồ ly tinh đó cuỗm sạch lại về đây quấy rối mẹ con tôi? Ông có tin tôi chết cho ông xem không!”
“Đừng mong lấy một đồng nào từ tôi!”
Gã đàn ông lao đến trước mặt Dư Lệ Trân, “Chết? Bà chết đi tôi xem, ông đây đã nói là về để sống với bà rồi!”
“Nếu bà không đồng ý tái hôn, ông đây sẽ đến phá mỗi ngày, bà tin không?”
“Hoặc là đưa tiền, hoặc là tái hôn!”
Dư Lệ Trân tức đến run môi, chỉ vào gã đàn ông “Ông…,” mãi mà không thốt nổi một chữ.
Tính cách bà vốn đã hiền lành.
Huống chi, trước mặt hàng xóm xung quanh lại bị mất mặt như thế này.
Những lời vô sỉ của gã khiến các dì từ trên xuống dưới nghe cũng tức sôi máu. Chưa từng thấy ai trơ trẽn đến thế.
“Ông đây nể tình mà quay lại sống cùng hai mẹ con, như vậy không tốt sao? Kiều Kiều có cha có mẹ mà sống, chẳng phải tốt hơn à?” Mộ Thiên Hoa đánh vào điểm yếu của Dư Lệ Trân.
Bà lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Mộ Kiều.
Bà hoảng hốt ngước lên, nhìn con gái mình.
Chỉ thấy Mộ Kiều bước đến phòng khách, nói từng chữ với Mộ Thiên Hoa, “Tôi chỉ có mẹ, không có cha.”
“Ông không xứng làm cha tôi, hiện tại cũng không, và tương lai cũng vậy.” Mộ Kiều cố kìm đôi tay đang khẽ run mà nói, “Và điều tồi tệ nhất đời này của mẹ tôi, chính là đã kết hôn với ông.”
“Cút xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu.”
“Đồ bất hiếu!” Mộ Thiên Hoa giơ tay định đánh Mộ Kiều, “Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
“Kiều Kiều!” Dư Lệ Trân hét lên thảm thiết.
Không ai ngờ Mộ Thiên Hoa lại đánh con gái mình ngay trước mặt bao nhiêu người, người như thế sao có thể trơ tráo đến vậy?
Mộ Kiều cũng không ngờ.
Một giây.
Hai giây.
Bàn tay thô ráp như chiếc quạt của gã ngày càng gần mặt cô, đồng tử cô co lại.
Cô cúi xuống, định tránh cái tát này.
Nhưng không kịp.
Cuối cùng, cái tát không rơi xuống mặt cô.
Một đôi tay trắng lạnh, giữ chặt lấy cánh tay của gã. Khớp ngón tay của chàng trai đỏ lên vì dùng quá nhiều lực.
Mộ Kiều sững sờ.
Lạc Tinh Trầm?