Mộ Kiều ra sức vò chiếc áo ngắn tay trong chậu nước. Lạc Tinh Trầm thật sự kéo cô đến tận cửa nhà, còn cởϊ áσ đồng phục ngắn tay rồi đưa cho cô.
Lúc đóng cửa, cậu ta còn nói với cô:
“Mai tôi sẽ mặc, giặt sạch vào nhé.”
“Sáng sáu giờ mang qua.”
“Mơ đi!”
Mộ Kiều ném áo vào chậu, tức đến nghiến răng.
“Kiều Kiều,” Dư Lệ Trân vừa bận xong trong bếp đi qua hỏi, “Đã mười một giờ rưỡi rồi, sao vẫn chưa ngủ?”
Mộ Kiều vội đóng cửa phòng tắm, sợ Dư Lệ Trân nhìn thấy cô đang giặt đồ cho người khác.
“Con giặt đồ, xong ngay đây,” cuối cùng còn nói thêm: “Mẹ ngủ trước đi ạ.”
“Con học vất vả rồi, sau này đồ bẩn cứ bỏ vào giỏ, mẹ giặt cho,” Dư Lệ Trân lại nói.
“Không cần đâu mẹ,” Mộ Kiều cảm động nói, “Mẹ bận suốt, chút việc nhỏ này để con tự làm.”
“Con bé này…” Dư Lệ Trân lau tay rồi về phòng.
Mộ Kiều giặt xong chiếc áo ngắn tay, không dám treo ngoài ban công, lén mang vào phòng, treo ở cửa sổ để phơi.
Cô lấy điện thoại ra, chụp ảnh rồi gửi cho ai đó.
——/ảnh
Thấy chưa? Đảm bảo không dính tí nước miếng nào!
Gửi xong, cô nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Điện thoại nhanh chóng rung lên.
Mộ Kiều lẩm bẩm, “Còn chưa ngủ à!”
Cô mở điện thoại, một tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Lạc Băng Cục: Biểu hiện tốt, vất vả rồi.
“Trời ơi, có nhầm không vậy, giọng điệu cứ như lãnh đạo của mình ấy. Lạc Tinh Trầm đúng là đồ chó!”
Mộ Kiều lật người, điện thoại lại rung lên.
Cô mở ra xem.
Lạc Băng Cục: Ngủ ngon.
Mộ Kiều suy nghĩ một lát, tay khẽ chạm vào màn hình.
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô cảm thấy thoải mái hơn.
…
Trước khi đi ngủ, Lạc Tinh Trầm nhận được tin nhắn của Mộ Kiều.
Soái Kiều Kiều: Ngủ ngon. / Đấm bẹp cậu
Khóe môi cậu khẽ cong lên, tắt đèn rồi ngủ.
Sáng hôm sau.
Dư Lệ Trân làm xong bữa sáng, ra ngoài rồi, lúc đó Mộ Kiều mới bò dậy.
Cô nhanh chóng đánh răng, chải đầu, rửa mặt.
Đeo cặp lên, bỏ bữa sáng vào túi rồi mang theo.
Cuối cùng chộp lấy áo của Lạc Tinh Trầm, lao ra khỏi nhà.
Khi chạy xuống lầu, cô nhìn giờ, đã sáu giờ mười phút rồi, “Aaaaa!”
“Xong rồi, xong rồi!”
Lạc Tinh Trầm chắc đã đi rồi nhỉ?
Cô gọi cuộc gọi thoại, nhưng đối phương không bắt máy.
Cô chạy một mạch lên tầng ba của tòa nhà bên cạnh, “Cộc cộc cộc” gõ cửa, không ai mở.
Đang định quay đi, cửa chống trộm từ từ mở ra.
“Trễ mười phút.” Lạc Tinh Trầm nói.
Sao cậu ta còn đứng chờ chứ!
Mộ Kiều cười gượng, nhét áo vào tay cậu ta, “Dậy muộn ấy mà, tối qua vui quá nên ngủ mê mệt luôn!”
“Chơi vui thì có liên quan gì đến ngủ?”
“Cũng hơi ảnh hưởng về giá trị cảm xúc một chút,” cô lùi lại nửa bước, “Thôi, tôi đi trước đây.”
“Bye bye!”
“Này này này! Ái da!”
“Rầm!”
Vừa chạy được một bước, cô đã bị Lạc Tinh Trầm nắm cổ áo kéo lại vào trong nhà.
Người đó nhìn cô từ trên cao rồi nói: “Không thể để mình tôi đến muộn, đợi tôi.”
Mộ Kiều lúc này chỉ muốn chửi thề. Nhưng cô là một thanh niên có học thức, đành phải nén lại.
Đợi Lạc Tinh Trầm chuẩn bị xong, đã là sáu giờ hai mươi.
…
Sân trường Nhất Trung Lương Thành.
Phan Tinh Tinh chạy đến bên Khúc Kỳ và Từ Dạng hỏi, “Kỳ lạ ghê, thật quá kỳ lạ! Thần Lạc ba trăm sáu mươi lăm ngày chưa từng đi muộn! Mưa lớn hay tuyết dày cũng không thể ngăn cản cậu ấy đến lớp!”
“Hôm nay sao vẫn chưa thấy cậu ấy?”
Khúc Kỳ thở hổn hển nói, “Không chỉ Lạc Tinh Trầm, cậu không thấy à, Kiều Kiều cũng không đến.”
Từ Dạng: “Không thể nào, đến cả việc này cậu cũng liên tưởng được?”
Khúc Kỳ: “Sao lại không? Cậu từng thấy Thần Lạc nói nhiều hơn một câu với ai khác chưa?”
Đúng vậy. Nếu không phải Mộ Kiều, đừng nói là cùng chơi game với Lạc Tinh Trầm, ngay cả nói một câu cũng lười đáp.
Vi Trường Hà đứng bên đội ngũ hét khẩu hiệu cũng tiến đến hỏi, “Lạc đại ca của tôi chưa đến à?”
Hôm qua chơi game xong, bọn họ lập tức đổi cách gọi Lạc Tinh Trầm, trở nên thân thiết, xưng huynh gọi đệ ngay.
Phan Tinh Tinh: “Thấy chưa, đến cả tên đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như Vi Trường Hà cũng nhận ra.”
Vi Trường Hà đuổi theo, “Lớp trưởng cậu thiếu à, ăn đấm của tôi đi này!”
Hai người họ cãi nhau, trong lúc Khúc Kỳ và Từ Dạng ngồi hóng chuyện.
Học sinh lớp Bảy bỗng trở nên ồn ào.
Khúc Kỳ và các bạn nhìn theo ánh mắt của đám đông.
Ở cổng trường, có hai người bước vào.
Nam thì đẹp trai, nữ thì xinh xắn, nhìn thích mắt quá đi!
Mộ Kiều lại cùng Lạc Tinh Trầm đi học muộn sao?!
Vi Trường Hà: “Ôi trời, chắc tôi hết cơ hội rồi đúng không?”
Cậu ấy vốn cũng thích hoa khôi trường.
Khúc Kỳ: “Đừng nói là cậu thích Kiều Kiều nhà chúng tôi, nói cho mà biết, không có cửa đâu, đừng giãy giụa nữa!”
Đám đông lập tức sôi sục.
Hai người kia vừa bước tới vừa đấu khẩu.
Học sinh nhìn thấy thầy Lý Quỳ tiến đến gần họ, không rõ thầy nói gì.
Cuối cùng, Mộ Kiều và Lạc Tinh Trầm cùng nhau lên bục bị phạt đứng.
Vi Trường Hà khoác vai Phan Tinh Tinh nói, “Tự dưng thấy vui rồi, dù Kiều Kiều và tôi không có cơ hội, nhưng đời này mà thấy Lạc Thần bị phạt đứng thì cũng đáng.”
“Quá đáng luôn ấy chứ.” Phan Tinh Tinh lấy điện thoại ra chụp ảnh, “Ngày đáng nhớ mãi mãi.”
Các học sinh cũng chẳng ai nghiêm túc chạy nữa, thi nhau lén chụp ảnh. Lớp trưởng cầm loa hét thì mới yên ổn.
Trên bục cờ, Mộ Kiều ngáp một cái.
Lạc Tinh Trầm: “Ngủ say như heo, vậy mà còn buồn ngủ.”
“Cảm ơn cậu nhé,” Mộ Kiều giơ tay che nắng, dù nắng sớm cũng chẳng dịu dàng gì, “Nếu không phải tại cậu bắt tôi giặt áo, tôi đâu cần thức khuya.”
Lạc Tinh Trầm “ồ” một tiếng.
“Nếu không phải cậu lau nước miếng lên áo tôi, tôi đâu có bắt giặt.”
“Tôi…” Mộ Kiều cứng họng, yếu ớt biện minh, “Tại tài xế thôi, là do ông ấy phanh gấp.”
Ngay sau đó, Lạc Tinh Trầm nói một câu mà Mộ Kiều không bao giờ nghĩ đến.
“Ồ?” Cậu nói, “Nước miếng chảy lên vai tôi cũng là do phanh gấp à?”
“Á!”
Cô giật mình tỉnh hẳn, “Cậu biết rồi sao!”
Lạc Tinh Trầm nhếch môi, “Người nào đó ngủ ngáy vang trời, tôi biết lạ lắm sao.”
“Ha ha ha…”
Cô hết lời để nói.
Chỉ có thể tự nhủ hai chữ “quê độ.”
Mộ Kiều im bặt, Lạc Tinh Trầm liếc thấy má cô đỏ lên vì nắng.
Cậu bước lên một chút.
Cô gái đứng vừa tầm trong bóng của cậu.
Cậu khẽ mím môi, cảm giác như việc đi muộn hay phá bỏ quy tắc cũng không phải quá khó chấp nhận. Mộ Kiều bỗng nhận ra mình không còn bị nắng chiếu nữa.
Cô ngẩng lên thấy Lạc Tinh Trầm không còn đứng ngang hàng với mình, chỉ tay nói: “Này này, học bá bị phạt cũng muốn đặc cách sao, cậu đứng lại ngay!”
Mộ “tự mãn” Kiều: “Muốn vượt qua tôi sao? Đừng mơ!”
Lạc Tinh Trầm: “…”
Nếu Khúc Kỳ và Từ Dạng ở đây, nhất định sẽ phát điên lên.
Họ sẽ nói.
Mộ Kiều, chúng tôi ghét cậu là một khúc gỗ.
Cậu bị dị ứng với sự lãng mạn à?!