Chú Mèo Hoang Dã Của Đại Boss

Chương 41: Chúng ta thử xem

Chưa đợi Cố Yến Trì đỡ, Chu Kiều đã tự mình đứng dậy.

Chu Cẩn Mộc: "..."

Mặc dù Chu Kiều đang chứng minh cậu thực sự không sao, nhưng Chu Cẩn Mộc vẫn có cảm giác như bị đổ oan.

Chu Kiều liếc nhìn Chu Cẩn Mộc một cái, rồi lại rời mắt đi: "Không có việc gì, em về phòng trước." Khi đi ngang qua Chu Cẩn Mộc, cậu mấp máy môi, âm thanh thấp đến mức chỉ có Chu Cẩn Mộc nghe thấy: "Tôi cố ý đấy."

"Khốn kiếp!" Chu Cẩn Mộc tức điên lên: "Cậu họ, nó..."

Cố Yến Trì nhìn cậu ta, cau mày, không nói gì, bước vài bước đến đỡ lấy cánh tay Chu Kiều đưa người về phòng.

Chu Cẩn Mộc tức đến nghẹn họng, giận dữ định ném hộp quà trên tay đi, nhưng lại nhớ đến đây là của Thẩm San San, đành thôi, tức giận rời khỏi khách sạn.

Cậu ta thật sự không hiểu nổi, tên nhóc nhát gan ngốc nghếch đó, sao lại trở nên nham hiểm trà xanh như vậy!

Càng nghĩ Chu Cẩn Mộc càng thấy hoang mang.

Còn bên kia, Cố Yến Trì nhìn Chu Kiều sau khi vào phòng liền bình tĩnh rót nước uống như không có chuyện gì xảy ra cũng có chút không kịp phản ứng.

"Em..."

"Tôi thật sự không sao." Thấy Cố Yến Trì cau mày, Chu Kiều đặt cốc nước xuống: "Tôi chỉ cố ý ăn vạ thôi."

Cố Yến Trì: "???"

"Thà để tôi tự ngã, còn hơn là để cậu ta đυ.ng trúng." Chu Kiều sờ sờ mũi, lộ ra chiếc camera siêu nhỏ trên đồng hồ: "Chỉ là tên ngốc dễ đối phó như vậy, sao trước kia tôi lại bị cậu ta bắt nạt đến chết đi sống lại nhỉ?"

Cố Yến Trì: "..."

Cố Yến Trì kiểu: thật là hạn hán lời.

Chu Kiều xoay người ngồi lên giường, cười rạng rỡ: "Anh xem, tôi chính là người như vậy, không ngốc thì cũng xấu xa..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Yến Trì tiến lên véo má.

"Không nói nữa?" Nhìn Chu Kiều ngoan ngoãn im lặng, Cố Yến Trì đá mắt nói.

Chu Kiều gật đầu.

Véo mạnh như vậy, cậu muốn nói cũng không mở miệng được!

Đợi Cố Yến Trì buông tay mới hỏi: "Sao không cho tôi nói?"

"Rất tốt." Cố Yến Trì nói.

"Cái gì?" Chu Kiều ngẩn người.

"Anh nói..." Cố Yến Trì nhìn vào mắt Chu Kiều: "Em bây giờ như vậy, rất tốt."

Chu Kiều cứ thế nhìn Cố Yến Trì, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh: "Anh, nghĩ kỹ rồi chứ?"

Chủ đề chuyển quá nhanh, Cố Yến Trì suýt nữa không kịp phản ứng.

Nhưng chưa kịp để Cố Yến Trì nói gì, Chu Kiều đã kéo anh ngã xuống giường, hai môi chạm nhau, hôn anh.

Cố Yến Trì nín thở, nhưng lần này không còn kinh ngạc cũng không hoảng hốt đẩy ra, mà trái tim lại đập loạn nhịp. Đến khi Cố Yến Trì hoàn hồn, anh đã ôm lấy Chu Kiều, đảo khách thành chủ, làm nụ hôn này sâu hơn.

Nụ hôn kết thúc, Chu Kiều nhìn Cố Yến Trì đang đè trên người mình, đôi mắt long lanh ánh nước, mỉm cười: "Anh hôn em rồi." Ngón tay lướt qua khóe miệng Cố Yến Trì, nụ cười càng sâu: "Đây coi như là câu trả lời của anh sao?"

Cố Yến Trì vẫn chưa thở đều, nhìn người phía dưới môi đỏ mọng nước, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn, ấn mạnh xuống giường, rồi cúi đầu hôn tiếp.

Chu Kiều ngẩng đầu đón nhận, không những không từ chối, mà còn chủ động vòng chân ôm lấy eo Cố Yến Trì.

Tư thế đầy ám muội này khiến Cố Yến Trì đỏ mặt. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng phản ứng của cơ thể lại không thể giấu diếm.

"Kiều Kiều." Cố Yến Trì giọng khàn đặc, ngẩng đầu nhìn tiểu yêu tinh đang cười dưới thân, phải rất khó khăn mới kiềm chế được ý nghĩ xúc động muốn tiến xa hơn: "Đừng nghịch, bỏ chân xuống."

Chu Kiều không bỏ xuống, ngược lại còn cố tình nâng lên cọ cọ: "Anh vẫn chưa trả lời em."

Cố Yến Trì vội vàng giữ chặt eo Chu Kiều: "Đừng nhúc nhích." Phải một lúc, mới trả lời Chu Kiều: "Anh..."

"Anh chủ động hôn em, nếu anh dám nói vẫn chưa nghĩ kỹ, em sẽ đánh anh." Chu Kiều mạnh miệng, nhưng thực chất rất căng thẳng.

Cố Yến Trì không nói gì, không biết tại sao, nhìn vào đôi mắt căng thẳng mỉm cười của Chu Kiều, nghe giọng điệu giả vờ hung dữ của cậu, trong lòng anh cứ thấy bất an.

Cứ như là đã quên mất điều gì đó rất quan trọng, điều đó sẽ trở thành quả bom hẹn giờ giữa hai người, nhưng thực tế anh không hề quên điều gì, chỉ là linh cảm mách bảo mà thôi.

Cố Yến Trì không nói, nụ cười căng thẳng trong mắt Chu Kiều dần nhạt đi, nói là sẽ đánh người, nhưng cậu chỉ lạnh mặt.

"Tránh ra!"

Cố Yến Trì không tránh, ngược lại còn đè cậu chặt hơn.

"Anh..."

"Kiều Kiều." Cố Yến Trì vuốt ve khuôn mặt Chu Kiều, ánh mắt sâu thẳm, như đang giãy giụa, lại như dịu dàng quyến luyến: "Đợi quay phim xong, về nhà với anh được không?"

Chu Kiều muốn quay đầu đi, nhưng bị Cố Yến Trì giữ chặt cằm.

Cố Yến Trì không nhịn được, cúi đầu hôn lên khóe miệng Chu Kiều: "Kiều Kiều, chúng ta thử xem."

"Thử cái gì?" Trong hoàn cảnh này, với tư thế chồng chất lên nhau như vậy, Chu Kiều muốn không nghĩ lệch đi cũng không được, khuôn mặt dần đỏ ửng.

"Thử hẹn hò." Hơi thở Cố Yến Trì dồn dập: "Nhưng mà, em có thể bỏ chân xuống trước được không?"

Chu Kiều e lệ chớp mắt: "Anh có phản ứng rồi."

"Ừ." Cố Yến Trì thẳng thắn thừa nhận.

Có phản ứng, có xung động, nhưng lại phanh gấp...

Chu Kiều vòng tay qua cổ Cố Yến Trì, ghé sát tai anh: "Đã quyết định hẹn hò rồi, tại sao lại không tiếp tục?"

Cố Yến Trì nắm chặt cổ tay Chu Kiều theo bản năng.

"Bởi vì..." Chu Kiều cố ý hôn lên tai Cố Yến Trì, đáy mắt lóe lên vẻ tinh ranh: "Anh không biết làm."

Cố Yến Trì: "..."

"Anh chính là không biết làm." Chu Kiều khẳng định.

Câu này đúng là không oan uổng Cố Yến Trì, kiếp trước vài lần trải nghiệm duy nhất đều không tính là vui vẻ, thậm chí có thể nói là rất tệ, mỗi lần đều đau đến mức Chu Kiều toát mồ hôi hột, nhưng vẫn phải giả vờ say mê khoái lạc.

Kỹ thuật của Cố Yến Trì thật sự rất kém.

Nghĩ đến đây, Chu Kiều buông chân đang vòng quanh eo Cố Yến Trì, đẩy anh ra, ngồi dậy: "Được."

"Cái gì?" Cố Yến Trì không theo kịp mạch suy nghĩ của Chu Kiều.

"Em sẽ về với anh." Chu Kiều đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Em đi tắm, ‘chú Cố’ có muốn tắm chung không?"

Cố Yến Trì đương nhiên không tắm chung, đợi Chu Kiều ra ngoài, anh đã rời đi.

Chu Kiều cũng không để tâm, nằm trên giường mở điện thoại, đăng nhập vào ổ đĩa mạng, gửi hàng loạt video học tập đã tải xuống cho Cố Yến Trì qua email.

Gửi xong mới nhớ ra, kiếp này Cố Yến Trì chưa từng nói địa chỉ email cho cậu, lẽ ra cậu không nên biết mới đúng, nhưng đã gửi rồi...

"Thôi kệ." Chu Kiều cất điện thoại: "Biết thì biết, nếu anh hỏi, thì cứ nói là đoán."

Trở về phòng, Cố Yến Trì đang làm việc, đột nhiên có thông báo email mới, anh không nghĩ nhiều liền mở ra. Nhìn thấy từng tệp video, anh hơi sững người, nhưng vẫn nhấp vào một tệp tải xuống và mở ra, sau đó...

Nhìn cảnh tượng nóng bỏng cuồng nhiệt bên trong, anh hóa đá tại chỗ.

Thoát khỏi video, nhìn nguồn email, thấy tài khoản là viết tắt bính âm của Chu Kiều, anh giật mình, vừa định sang phòng bên cạnh, nhưng lại nhớ đến những gì Chu Kiều vừa nói chắc nịch rằng anh không biết làm, liền ngồi xuống lại.

Đến khi hoàn hồn, Cố Yến Trì đã vô thức xem hết cả video.

Nói sao nhỉ, xem xong không có cảm giác gì, thậm chí còn hơi buồn nôn, nhưng nếu thay bằng anh và Chu Kiều, thì lập tức có phản ứng.

Vậy nên, thứ này phải xem người.

Ngồi một lúc, Cố Yến Trì không xem video nữa cũng không làm việc, mà mở trang web, tìm kiếm nội dung liên quan.

Nhưng hiện ra, toàn là tiểu thuyết đam mỹ.

Cố Yến Trì: "..."