"Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Trần Cương ghé sát tai Chu Kiều nói nhỏ.
"Ừ." Chu Kiều gật đầu đồng tình.
"Tôi thấy cậu ta hình như đang nhắm vào cậu?" Trần Cương liếc nhìn về phía Chu Cẩn Mộc, nhướn mày.
"Bỏ chữ ‘thấy’ đi, chính là nhắm vào tôi." Chu Kiều cười lạnh: "Ban đầu cậu ta muốn đi về hướng của Ảnh đế Phó."
Chu Kiều nhìn rất rõ, mặc dù vị trí của Phó Lâm Phỉ cũng ở hướng này, nhưng Chu Cẩn Mộc rõ ràng là nhìn thấy cậu mới dừng bước, đi thẳng về phía này.
"Chết tiệt..." Trần Cương cau mày: "Cậu ta sẽ không ngu ngốc đến mức cố ý gây chuyện với cậu ở nơi công cộng như thế này chứ?"
Ai mà biết được?
Chu Kiều nhún vai, cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, không thèm nhìn Chu Cẩn Mộc thêm một lần nào nữa.
Sau đó, cậu nghe thấy Trần Cương nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm một câu.
"Quả nhiên là nhắm vào cậu."
Chu Kiều vẫn không ngẩng đầu lên, mãi cho đến khi một đôi giày thể thao màu trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cậu mới chịu dành chút ít sự chú ý.
Vẫn còn mang giày này khi đến quay phim, xem ra Chu Cẩn Mộc rất thích món quà sinh nhật mà Chu Bác Hàng tặng cậu ta.
"Cho cậu."
Chu Kiều sững người, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chai nước khoáng được Chu Cẩn Mộc hùng hổ đưa đến trước mặt, cậu nhướn mày.
Chu Cẩn Mộc không giải thích nhiều, nhét chai nước vào tay Chu Kiều, lại thô lỗ ném cho Trần Cương một chai khác, không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.
"Cậu ta đang diễn trò gì vậy?" Trần Cương nhìn bóng lưng Chu Cẩn Mộc rời đi, lại nhìn chai nước trên tay, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Kệ cậu ta diễn trò gì." Chu Kiều đặt tay sang một bên, lười động não đoán động cơ của Chu Cẩn Mộc.
Dù sao cậu cũng sẽ không uống chai nước này, không chỉ mình không uống, mà còn lấy chai của Trần Cương, cũng không cho cậu ta uống.
"Sợ nước có vấn đề?" Trần Cương nói khẽ: "Không đến mức đó chứ, nhiều người nhìn thế này mà, tôi thấy cậu ta chắc là muốn tạo hình tượng em trai ngoan."
"Hửm?" Chu Kiều cau mày nhìn Trần Cương.
"Hot search về cái tiệc rượu từ thiện lần trước, chắc là ảnh hưởng đến cậu ta khá nhiều." Trần Cương cũng biết chuyện đó.
"Ảnh hưởng được bao nhiêu chứ, cậu ta cũng chẳng nổi tiếng." Chu Kiều không cho là đúng.
Trần Cương: "..."
Đã nói đúng còn nói rõ to nữa >.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu vậy thì tại sao Chu Cẩn Mộc lại muốn lợi dụng Chu Kiều để tạo dựng hình tượng?
Trong lòng nghi hoặc, Trần Cương không khỏi quan sát Chu Cẩn Mộc nhiều hơn, nhưng nhìn mãi, ngoài việc xác định được diễn xuất của đối phương tệ hại, liên tục NG, thì chẳng nhìn ra được gì khác.
Không biết là nghiệt duyên hay cố ý, phòng khách sạn của Chu Cẩn Mộc lại ở ngay cạnh phòng Chu Kiều, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hôm nay hiếm khi có được ngày nghỉ, quay phim về muộn một chút, thì lại thấy Chu Cẩn Mộc đứng chặn ở cửa phòng Cố Yến Trì, trên tay cầm một hộp quà dài màu đen vàng sang trọng.
Nhờ kiếp trước sống cùng Cố Yến Trì, Chu Kiều cũng có chút hiểu biết về một số thương hiệu cao cấp, liếc mắt một cái đã nhận ra hộp quà của thương hiệu này, hình dáng này, bên trong đựng cà vạt.
Chu Kiều hơi tò mò tại sao Chu Cẩn Mộc lại tặng cà vạt cho Cố Yến Trì, nên không vội vàng đi qua, dừng lại đứng từ xa quan sát.
Vì góc độ, cả hai đều không phát hiện ra Chu Kiều.
"Cậu họ, đây là dì Thẩm nhờ cháu mang đến cho cậu." Dù tính cách có kiêu ngạo thế nào, trước mặt Cố Yến Trì, Chu Cẩn Mộc vẫn ngoan ngoãn như mèo con: "Đây là mẫu mới nhất của thương hiệu này, dì ấy nói nhìn rất hợp với cậu út, nên đã mua, nhưng dì ấy đang quay phim ở phim trường Hoành Điếm không thể đến đây, nên nhờ cháu mang đến cho cậu họ."
Cố Yến Trì không nhận hộp quà: "Cô ta làm sao biết cậu ở đây?"
"Ờ..." Chu Cẩn Mộc nhất thời bị hỏi bí, chớp mắt nói: "Dì Thẩm luôn quan tâm đến cậu họ, chắc là đã thấy chuyến bay của cậu họ..."
"Tôi đâu phải minh tinh có lịch trình công khai, cô ta lấy đâu ra biết chuyến bay của tôi?" Cố Yến Trì lạnh lùng cắt ngang lời Chu Cẩn Mộc.
Chu Cẩn Mộc cứng họng, đúng là cậu họ của cậu ta không phải minh tinh, nên mọi lịch trình động thái không thể nào đều được công khai cập nhật trên mạng, nếu không cố tình dò hỏi hoặc mua chuộc người theo dõi, thì căn bản không thể biết được hành tung.
Cố Yến Trì thở dài: "Đem đồ trả lại cho cô ta, nói tôi không cần."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả." Cố Yến Trì nói xong thì định đóng cửa, bị Chu Cẩn Mộc đưa tay chặn lại, anh cau mày hỏi: "Còn chuyện gì?"
"Cậu họ." Chu Cẩn Mộc hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Cố Yến Trì: "Rõ ràng cháu mới là cháu trai ruột của cậu út mà, tại sao cậu út luôn lạnh nhạt với cháu, lại hết lòng che chở cho Chu Kiều?"
"Vậy tại sao cháu luôn bắt nạt Chu Kiều?" Cố Yến Trì không trả lời mà hỏi ngược lại: "Lần tiệc sinh nhật của cháu là vậy, lần ồn ào đến đồn cảnh sát cũng vậy, lần nào chẳng phải cháu chủ động gây sự?"
"Cháu..."
"Chu Kiều không nợ gì nhà họ Chu, cũng không có lỗi gì với nhà họ Chu, tại sao phải chịu đựng sự bắt nạt của các người?" Cố Yến Trì thấy khuôn mặt Chu Cẩn Mộc lập tức trở nên u ám: "Tiểu Mộc, tất cả những gì nhà họ Chu có được ngày hôm nay đều là do nhà họ Lãnh cho, người chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác là mẹ cháu, là nhà họ Chu và mẹ cháu nợ hai mẹ con họ."
Cố Yến Trì nói xong, không biết có phải là tâm linh tương thông hay không, theo bản năng quay đầu về phía Chu Kiều đang đứng, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững người.
Chu Cẩn Mộc cũng theo tầm mắt của Cố Yến Trì nhìn thấy Chu Kiều, nghĩ đến những lời Cố Yến Trì vừa nói đều bị đối phương nghe thấy hết, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng những lời đó cậu ta lại không thể phản bác.
Tại sao lại ghét Chu Kiều?
Chẳng phải là vì cậu ta là con của người phụ nữ họ Lãnh đó sao!
Mọi người đều nói tất cả những gì nhà họ Chu có được là do nhà họ Lãnh và người phụ nữ đã chết đó ban cho, vậy ai thấy được sự vất vả của bố cậu ta?
Công ty có được như ngày hôm nay, đều là do bố cậu ta vất vả gầy dựng, liên quan gì đến nhà họ Lãnh?
Tại sao bọn họ lại nợ Chu Kiều, tại sao cậu ta, Chu Cẩn Mộc, lại phải thua kém Chu Kiều?
Vài câu nói của Cố Yến Trì khiến Chu Cẩn Mộc cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, đến lúc này cậu ta mới thật sự nhận thức được hiện thực.
Mẹ cậu ta nói đúng, người cậu họ này quả thực là không phân biệt được phải trái!
Siết chặt hộp quà trong tay, Chu Cẩn Mộc hít sâu một hơi, xoay người bỏ đi, khi đi ngang qua Chu Kiều, cậu ta càng thêm tức giận, cố ý va vào cậu.
Ban đầu tưởng rằng Chu Kiều sẽ né tránh, không ngờ đối phương không những không né, mà còn cố ý nghiêng người về phía cậu ta, chưa kịp va vào, người đã ngã ra sau.
Chu Cẩn Mộc kiểu: Cứ có cảm giác như bị ăn vạ là sao?
Chu Cẩn Mộc còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Yến Trì chạy tới đẩy sang một bên.
Thật là... Có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa được nỗi oan này mà!!!
"Kiều Kiều!" Cố Yến Trì không để ý đến Chu Cẩn Mộc, ngồi xổm xuống đỡ Chu Kiều ngồi dậy, sờ sờ sau gáy cậu: "Để anh xem có bị thương không?"
"Không, chỉ bị va nhẹ." Chu Kiều cúi đầu, như đang cố gắng chịu đựng: "Tôi không sao."
"Cậu đương nhiên là không sao!" Chu Cẩn Mộc vừa nhìn thấy bộ dạng trà xanh đó liền tức giận: "Tôi còn chưa va vào cậu, rõ ràng là cậu tự ngã!"
Chu Kiều cũng không phản bác, chỉ cúi đầu đáp: "Đúng vậy, là tôi tự ngã."
Chu Cẩn Mộc: "..."