Mặt trong của da rắn mịn màng và hơi dính, còn mặt ngoài là lớp da vừa dày vừa loang lổ, còn có những vảy rắn xù xì khiến đầu ngón tay tôi đau buốt.
Sau khi quấn xong, tôi dùng dây buộc chặt tấm da rắn lại rồi cho vào túi vải màu đen đã chuẩn bị trước.
Sợ cơ thể mình bị ám mùi, tôi cố tình xịt thật nhiều nước hoa để át đi mùi tanh tưởi của máu rắn.
Trên đường trở về khách sạn, tôi cũng đem áo khoác của Âu Lâm đến tiệm giặt khô, lúc tôi giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì cũng đã là nửa đêm.
Nhưng khi tôi trở lại khách sạn thì bỗng nhìn thấy Âu Lâm đang hút thuốc ở cửa phòng tôi.
Anh ta đã 36 tuổi, nhưng vì tập gym thường xuyên nên vẫn có cơ bắp, cả vóc dáng cũng khá ưa nhìn.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ta dập điếu thuốc trên tay, rồi nói với giọng khàn đặc: "Em đã ở đâu vậy? Sao lại về muộn như thế, phụ nữ độc thân ở bên ngoài không an toàn."
Sau đó, mắt Âu Lâm hơi lóe, và anh ta xắn nửa ống tay áo ướt đầm của mình lên:
""Tôi thấy em chưa về nên định qua xem một chút, giờ về thì tốt rồi."
Tôi nhất thời cảm thấy rất lo lắng, nhưng vẫn cầm chặt cái túi vải đựng da rắn trên tay, miệng lí nhí trả lời là không tìm được quán giặt sấy.
Anh khẽ gật đầu, nhưng không rời đi. Chúng tôi đứng nhìn nhau ngượng ngùng một hồi, rồi anh lên tiếng:
"Em có thấy cái đồng hồ trong túi áo của tôi không?"
Tôi ôm chiếc túi và hơi bối rối:
"Anh làm mất rồi à? Hay để tìm xem nó có bị rơi trong phòng của em không."
"Cùng được, vào phòng tìm xem." Âu Lâm chậm rãi đi tới, tựa vào cửa, ra hiệu cho tôi mở cửa phòng ra.
Đương nhiên là anh ta không thể tìm được cái đồng hồ đó ở phòng tôi, tôi hơi cúi đầu và bảo có thể nó đã bị rơi ở nhà hàng trong bữa tiệc tối.
Nhưng Âu Lâm đã ngồi trên giường và nhìn tôi với đôi mắt sâu thăm, anh cứ ngồi đó và nhìn tôi rất lâu, sau đó đột ngột nắm lấy tay tôi "Hôm nay tôi đã đi tìm em khắp nơi."
"Anh.." Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt lưu lại trên người anh, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Âu Lâm chậm rãi cúi đầu "Khi không tìm thấy em, tôi đã nhớ em đến phát điên lên được."
Tim tôi lại hẫng một nhịp, giống như có một tia đắc ý và mãn nguyện xẹt qua trong lòng.
Đêm đó Âu Lâm ngủ lại phòng tôi, nhưng cả đêm chúng tôi hầu như không chợp mặt được.
Trời vừa sáng thì có tiếng đồng nghiệp nói chuyện ngoài hành lang, Âu Lâm giật mình và bừng tỉnh giấc ngay lập tức.
Anh ta quay qua nhìn tôi với khuôn mặt bối rối, sau đó như hiểu ra chuyện gì, ánh mắt bỗng trở nên ngạc nhiên và khó hiểu.
Tôi đang chưa biết nên giải thích thế nào thì Âu Lâm đã đứng dậy, mặc quần áo vào và lạnh giọng nói:
"Chuyện này tôi sẽ giải thích sau. Trong thời gian team building thì cô đừng có nói lung tung."
Sau đó anh ta rời đi ngay lập tức, cũng không hiểu điều gì khiến anh nóng lạnh thất thường như vậy.
Khi tôi đi lấy quần áo thì phát hiện túi vải đựng bùa yêu đã bị rơi xuống rèm cửa, túi bị hở ra một nửa và bị ánh sáng ban mai chiếu vào.
Tôi nhớ đến lời chị Mâu nói không được phép để bùa yêu ra ngoài ánh sáng, nếu không thì sẽ mất hết công dụng. Tôi lại nghĩ đến sự thay đổi của Âu Lâm, nhất thời không nghĩ ra điều gì, liền cầm lấy túi vải và ôm chặt nó vào ngực.
Tôi cố gắng nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng, mang theo chiếc túi vải đựng bùa yêu bên người và cố xịt thêm nước hoa để át đi mùi tanh tưởi.