Trong đợt team building của công ty, cuối cùng tôi đã được gặp lại người sếp mà tôi đã phải lòng hơn một năm.
Người đàn ông ấy tên là Âu Lâm. Dù đã có 1 đời vợ, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng gì đến khí chất chững chạc, phong độ ngời ngời của một vị Giám đốc như anh ta.
Buổi team building hôm đó mọi người sắp xếp hành lý xong xuôi, tôi cùng vài đồng nghiệp nữ khác tụ tập ở phòng chị Mâu để nói chuyện phiếm.
Trong công ty chúng tôi, chị Mâu là một người phụ nữ trưởng thành và có tài chính ổn định, là kiểu "đại tỷ" của mọi người. Vì tính chị ta ấm áp, hòa đồng nên hầu như ai cũng yêu quý.
Hôm đó chị Mâu nói với chúng tôi, chị ta vừa từ Thái Lan về và biết được một loại bùa yêu làm từ cố thuật, có thể khiến người ta yêu mình như chết đi sống lại.
Chỉ cần dùng một vật dụng cá nhân của đối phương để làm bùa, sau đó cắt một lọn tóc của bản thân và quấn quanh vật đó.
Tóc mai quấn quýt, ái tình vấn vương, dùng bùa càng lâu thì sẽ càng khiến đối phương chìm sâu vào đoạn tình cảm này, cuối cùng sẽ không thể nào thoát ra được nữa.
Và thứ quan trọng nhất của bùa yêu đó là da rắn, vì rắn là loài vật tượng trưng cho du͙© vọиɠ và quyến rũ.
Dù không tự mình lột da thì cũng phải chứng kiến cảnh lột da rắn từ đầu đến cuối, trong lúc đó phải lẩm nhẩm đọc tên của đối phương trong lòng.
Cuối cùng là dùng tấm da răn để bọc lại tất cả những thứ trên, cho vào một túi bùa và mang theo bên người. Nếu cảm thấy ngại thì để dưới gối hoặc gầm giường cũng được, nhưng hiệu quả sẽ không tốt bằng.
Và một điều mà người hạ bùa yêu tuyệt đối không được phạm phải, đó là không được để bùa bị ánh sáng rọi vào.
"Khi dùng bùa yêu thì tình cảm đã không còn đơn thuần nữa, nên nếu nó bị phơi bày ra ánh sáng thì sẽ mất hết công dụng." Chị Mâu cố tình nhấn mạnh điều này.
Chúng tôi liền bật cười, rồi hỏi chị ta đã từng dùng loại bùa đó chưa.
Chị Mâu không trả lời mà nhìn tôi:
"Thử đi, rất hiệu nghiệm đấy!"
Tôi không biết tại sao, nhưng có cảm giác ánh mắt chị ta nhìn tôi đầy ẩn ý.
Vào bữa tối hôm ấy, Âu Lâm chu đáo mang đồ ăn và rót nước uống cho chúng tôi. Lòng tôi hơi xao động và nghĩ đến bùa yêu trong lời chị Mâu nói, trong lúc tôi lơ đãng thì đã lỡ tay đổ cả ly nước lên người Âu Lâm.
Tôi giật mình rồi lúng túng không biết xử lý thế nào.
Nhưng Âu Lâm cũng không nói gì, cởϊ áσ khoác ra rồi cười bảo: "Đừng lo, cứ thoải mái đi, không cần xem tôi như một ông chủ hà khắc ở trên công ty. Nhưng mà Ôn Bân này, cô phải giặt cái áo khoác này cho tôi đấy."
Đây là vì anh ta sợ tôi xấu hổ, nên đã đưa một cái thang để tôi xuống.
Tôi nhìn nụ cười của Âu Lâm và cảm thấy tim mình như thắt lại. Tôi làm việc trong công ty này hơn một năm, và đã đi công tác với Âu Lâm 3 lần.
Lần đầu tiên, tôi giả vờ uống say ôm anh ta không buông, cố ý muốn giữ anh ta ở lại phòng mình.
Lần thứ hai, tôi cố tình mặc một độ đồ ngủ quyến rũ, rồi qua phòng anh ta để mượn sạc điện thoại.
Lần thứ ba, tôi giả bộ yếu ớt như mình đang có chuyện buồn để anh ta phải ở lại an ủi tôi, tôi đã mượn cơ hội đó ôm chặt lấy cánh tay và tựa vào lòng anh ta rất lâu.
Nhưng lần nào Âu Lâm cũng rất giữ phép tắc, không bao giờ vượt quá giới hạn, và thậm chí từ chối rất lịch sự để không làm tôi khó xử.
Anh ta càng như vậy, lại càng khiến tôi yêu anh ta đến phát điên lên được.
Gần đây tôi phải đi công tác để ký hợp đồng với một khách hàng lớn, tôi có ý muốn nhờ Âu Lâm đi cùng, nhưng anh ta lấy lý do bận để từ chối. Có lẽ anh ta đã nhìn ra được ý đồ của tôi và không muốn cho tôi một tia hy vọng nào nữa cả.
Tôi tìm được chiếc đồng hồ của Âu Lâm trong túi áo khoác, đây là cái đồng hồ mà hầu như hôm nào cũng thấy anh ta đeo.
Tôi cầm đồng hồ trong tay rồi bất giác nghĩ về bùa yêu mà chị Mâu nói, bây giờ dù có thật hay không thì tôi cũng phải thử, nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới Âu Lâm được nữa.
Tôi vội vàng kiếm cớ ra ngoài để giặt áo khoác, sau đó tìm đến một quán ăn có bán món thịt rắn.
Tôi vào nhà vệ sinh, cắt ra một lọn tóc của mình và quấn chặt vào dây đeo đồng hồ.
Tôi chọn mua một con rắn và nhờ đầu bếp của quán ăn lột da nó hộ tôi. Trong lúc đó, tôi lẻn ra bếp sau, nhìn chăm chăm vào người đầu bếp đang gϊếŧ con rắn, rồi dùng dao xẻ thịt và lột da nó ra từng chút, từng chút một.
Tôi vừa chăm chú quan sát vừa không ngừng niệm tên của Âu Lâm trong lòng.
Bình thường tôi khá sợ rắn, đặc biệt là khi nhìn thấy con rắn vẫn còn sống nhăn và đang bị cố định trên thớt. Người đầu bếp từ từ lột lớp da khiến nó ngọ nguậy, vùng vẫy trong đau đớn.
Thậm chí đuôi rắn còn xoăn lại một vòng, khiến tôi có cảm giác ngột ngạt như bị chính con rắn đó quấn quanh người làm tôi không thể nào thở nối.
Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể nhớ là mình đã trốn trong nhà vệ sinh của quán ăn, tim tôi đập thình thịch như trống, tay run bắn lên và cố gắng bọc chiếc đồng hồ trong tấm da rắn.