Lông mày của Cảnh Lan giật giật, hắn nhíu mày.
Cận Văn Tu đã đưa tay ra.
Trên tay hắn hiện lên những đường vân màu đen trải dài từ cẳng tay được che dưới lớp áo lên đến mu bàn tay. Các đường vân ấy không đều, trông như ngọn lửa đang bung tỏa, khi nhìn lướt qua trông giống hình dáng của một con quái thú, nhưng nhìn kỹ lại chẳng phải là gì cả.
Xung quanh cổ tay hắn, vài đường gân xanh nổi rõ, và mu bàn tay dày đặc một lớp chai sần thô ráp.
Cảnh Lan cau mày, cố suy đoán mục đích thật sự của đối phương, nhưng rồi lại nghĩ đến ánh mắt mà hắn nhìn Sơ Bạch vừa nãy...
“Thôi nào, có cái tay mà cũng muốn nhìn, Cận vực chủ tự sờ tay mình cũng thế thôi.” Cảnh Lan nhếch môi cười mỉa mai.
Thế nhưng, động tác của Cảnh Lan không làm cho Cận Văn Tu lay chuyển chút nào.
Sơ Bạch ngước nhìn, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt sâu thẳm màu đen của đối phương. Đáng lẽ đó chỉ là một màu đen như mực, nhưng lại bất ngờ ẩn hiện chút ánh đỏ, giống như giọt máu rơi vào vực sâu tăm tối.
Sau một thoáng im lặng, cậu lặng lẽ đưa tay phải ra.
Cảnh Lan không kịp phản ứng trước động tác bất ngờ đó, lập tức cau mày đầy bất mãn.
Trái lại, Sơ Bạch lại rất bình thản, cứ như thể việc cho người khác nhìn tay mình chỉ là điều hiển nhiên, không hề lo lắng đối phương có thể bẻ gãy cổ tay cậu bất kỳ lúc nào, dù cho mới nghe xong mình có thể sẽ phải chịu hình phạt cắt tay.
Cận Văn Tu lúc này mỉm cười sâu xa, khi cảm nhận bàn tay Sơ Bạch trong lòng bàn tay mình. Ngón tay gồ ghề, nóng rát nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay và từng đốt ngón tay trắng trẻo mảnh mai, từng chút một, để lại những vệt đỏ mờ nhạt trên làn da mịn màng...
Đôi tay này còn mỏng hơn những gì Cận Văn Tu tưởng tượng, chỉ nhìn và chạm vào cũng khó mà tin được nó có thể nắm chặt dao gϊếŧ người.
Hắn đã từng chứng kiến nhiều cảnh gϊếŧ chóc, đã thấy vô số người với đủ dáng vẻ khi gϊếŧ người: cuồng loạn, giải thoát, đau khổ, hay cười ngạo nghễ; bất kể là vì tiền bạc, địa vị, hay vì trả thù, trốn chạy. Không ai là không mang du͙© vọиɠ.
Du͙© vọиɠ mới dẫn đến gϊếŧ chóc, bất kể là đúng hay sai, thiện hay ác. Hắn cũng chẳng phải ngoại lệ.
Thế nhưng người trước mặt này thật kỳ lạ.
Khi mũi dao sắc lẹm ghim vào cổ kẻ đe dọa, dao dường như hơi chao đảo một cách có chủ ý, ánh mắt cậu lại không chứa đựng chút cảm xúc nào, không có lấy một chút du͙© vọиɠ mà kẻ gϊếŧ người thường phải có.
Cận Văn Tu rất nhạy bén với sát khí, hắn cảm nhận rõ Sơ Bạch thực sự có ý định gϊếŧ Cảnh Lan, nhưng kỳ lạ là lại rất thuần túy.
Gϊếŧ kẻ điều khiển, thoát khỏi gông xiềng, chẳng phải đó chính là du͙© vọиɠ sao?
Ngón tay thô ráp của hắn di chuyển, như vẽ trên tấm lụa trắng, để lại từng vệt đỏ mờ, không ngừng lại.
Cận Văn Tu chưa từng thấy một trạng thái gϊếŧ người như vậy, hắn chưa nghĩ ra cách diễn tả, nhưng có lẽ... giống như một tác phẩm nghệ thuật? Rất đẹp.
Có vẻ như thời gian trôi qua quá lâu, Cảnh Lan đột nhiên giật tay Sơ Bạch lại, nhếch mép cười lạnh: “Cận vực chủ, nhìn đủ lâu rồi đấy?”
Hắn cắn răng nói, nhấn mạnh chữ “nhìn” một cách đầy căm ghét.
Sơ Bạch thấy vậy liền rút tay lại, thật ra, ngay cả khi Cảnh Lan không lên tiếng, cậu cũng định làm vậy.
Cận Văn Tu mang đến cho cậu cảm giác kỳ quái, như thể hắn không coi cậu là một sinh vật sống, mà chỉ là một món đồ vô tri vô giác?
Không khí dường như đông đặc lại, Cận Văn Tu vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biến sắc, khóe môi dường như còn nở một nụ cười nhàn nhạt. Hắn thong thả rút tay về, không biểu hiện gì như thể chưa từng chạm vào tay cậu.
Hắn không đáp lại lời Cảnh Lan, chỉ chậm rãi quay người, rời khỏi bóng tối ẩm ướt của tầng hầm.