Cảnh Lan nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng khi chuyển về phía Sơ Bạch, ánh mắt lại không tự chủ trở nên mềm mại hơn. Hắn khẽ động tay, đan những ngón tay vào tay Sơ Bạch, mười ngón hòa cùng một chỗ.
Sơ Bạch không phản kháng, bởi vì Cảnh Lan đã nhanh chóng buông ra—khi Đồng Sanh xuất hiện.
Đôi mắt to tròn của Đồng Sanh nhìn Cảnh Lan như ánh lên chút nước mắt, tràn đầy nỗi buồn. Dù gì đi nữa, trong lòng Cảnh Lan, người quan trọng nhất vẫn là "bạch nguyệt quang" mà hắn đã cầu trong suốt mười mấy năm qua. Rất nhanh, hắn chọn rời khỏi Sơ Bạch, bước nhanh tới ôm lấy Đồng Sanh và dịu dàng an ủi, bỏ Sơ Bạch một mình đứng sau lưng trước bao ánh mắt soi xét.
Những ánh nhìn nhìn về phía Sơ Bạch như muốn nói rằng, "Cậu chỉ là một kẻ may mắn, được vực chủ lưu luyến như một kẻ thế thân." Không quan trọng là bình thường thế nào, một khi "chính chủ" xuất hiện, cậu liền bị quên lãng."
Sơ Bạch không bận tâm đến những ánh nhìn ấy. Có lẽ vì Cảnh Lan đã chắc chắn cậu không thể bỏ trốn, nên cậu dễ dàng vượt qua đám người mà quay trở lại mặt đất.
Những người còn lại hoặc bám theo vực chủ, hoặc tụ lại phía dưới xem chuyện vui. Trên mặt đất chỉ có lác đác vài người, bao gồm cả Cận Văn Tu.
Dù bên dưới có xảy ra chuyện gì, hẳn Cận Văn Tu đều nắm rõ cả.
Cận Văn Tu không rời đi, chỉ lặng lẽ đứng dưới ánh trăng le lói. Đến khi Sơ Bạch xuất hiện, hắn mới quay đầu lại, như thể đã chờ từ lâu. Sơ Bạch đối diện với ánh nhìn của hắn, chân mày khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra. Cậu không nhớ mình có giao tiếp gì với Cận Văn Tu, hoặc phải chăng Cận Văn Tu đối xử với bất kỳ ai cũng như vậy?
Cận Văn Tu không biết đã lấy ra điếu thuốc từ lúc nào, kẹp nhẹ giữa những ngón tay. Nụ cười của hắn tuy hiện lên trên môi nhưng không hề khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mà mang chút hoang dại và điên cuồng.
Hắn bước lại gần, dưới ánh mắt không gợn sóng của Sơ Bạch, rút ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, đưa về phía Sơ Bạch.
Bên trong chiếc bình chứa chất lỏng trong suốt, ánh lên dưới trăng như những gợn sóng lăn tăn. Nếu người khác nhìn vào chỉ nghĩ đây là nước bình thường, nhưng Sơ Bạch biết rõ đây là nước tuyết từ đỉnh núi của Linh Xuyên tinh.
Đây là sản vật quý giá của Linh Xuyên tinh, hầu như chỉ lưu hành trong các giới quý tộc giữa các tinh hệ.
Những năm trước, nước tuyết Linh Xuyên không phải là hiếm, chỉ cần bỏ ra số tiền lớn là mua được. Nhưng từ khi Cận Văn Tu giành được quyền khai thác Linh Xuyên tinh trong mười năm, thị trường đã rất hiếm khi xuất hiện loại nước này.
Nước tuyết Linh Xuyên được ưa chuộng bởi nó vừa có lợi cho sức khỏe, vừa giúp hồi phục nhanh chóng. Ngoài ra, khi uống vào, người dùng sẽ rơi vào trạng thái thư giãn tuyệt đối, điều mà những thủ lĩnh phải chịu áp lực nặng nề hay kể cả những kẻ đơn thuần muốn tận hưởng cảm giác này đều cực kỳ trân quý.
Sơ Bạch trước đây thỉnh thoảng cũng sử dụng, nhưng sau khi quyền khai thác bị độc quyền, cậu không còn dùng nữa.
Cậu không có thói quen đắm mình trong tinh thần hưởng lạc, cậu chỉ muốn biết Cận Văn Tu có ý gì.