Bàn tay của Cận Văn Tu từ từ cầm lấy huy hiệu từ tay cậu ta. Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn nhếch môi, tạo ra một nét cười mỏng manh. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào huy hiệu, và sau một lúc, hắn cúi xuống gần hơn, thì thầm: “Ngươi còn nhớ ở đâu sao?”
Đồng Sanh khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng tràn ngập niềm vui sướиɠ. Cậu biết Cận Văn Tu đã bắt đầu tin tưởng, liền vội vã đáp: “Tất nhiên là trên đảo Trung Tâm, ngay tại hậu viện của cung điện trung tâm.” Dứt lời, cậu lại mỉm cười với vẻ mãn nguyện: “Xem ra tôi đã không nhận nhầm, đúng là ngài rồi.”
Cận Văn Tu vẫn im lặng, chỉ khẽ vuốt nhẹ huy hiệu trong tay.
“Hồi đó ngài bị thương, tôi đã lo lắng suốt một thời gian dài, không biết ngài sau đó đã…"
Đồng Sanh vẫn tiếp tục líu lo, giọng điệu chứa đựng sự quan tâm, thậm chí có phần thân mật khó diễn tả. Khi Cận Văn Tu nhìn về phía mình, lòng cậu tràn ngập niềm vui.
Chỉ cần hắn có chút thừa nhận cậu, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn…
Chưa kịp hoàn thành ý nghĩ, ánh mắt đầy kỳ vọng chưa kịp thu lại, thì một cơn đau kinh hoàng đột ngột bùng nổ nơi cổ!
Cận Văn Tu bất ngờ siết chặt cổ cậu, cảm giác nghẹt thở và đau đớn khiến cậu không thể thốt ra lời nào.
Đồng Sanh hoảng hốt mở to mắt, tay cậu vùng vẫy trong không khí, cố gắng gỡ bỏ bàn tay đang ghì chặt cổ mình.
“Ah… aah…!”
Cậu há miệng cố gắng hét lên, nhưng không phát ra âm thanh nào. Trong chớp mắt, mạch máu trên trán cậu nổi rõ, đôi mắt đỏ ngầu.
Sự kinh hãi tột độ và nước mắt lấp lánh trong mắt, cậu cảm nhận được áp lực trên cổ đang nhanh chóng tăng lên. Đồng Sanh biết rõ, tên điên này thực sự muốn gϊếŧ cậu!
Chết tiệt!
Đồng Sanh bắt đầu cào cấu điên cuồng vào bàn tay của Cận Văn Tu, chân đạp loạn xạ trong cơn tuyệt vọng.
“Cứu tôi!”
Trong đầu Đồng Sanh như đang gào thét.
Tại sao, tại sao chứ! Rốt cuộc là có vấn đề gì!
Đồng Sanh không thể hiểu nổi, mà cũng chẳng còn thời gian để nghĩ. Cổ họng cậu như sắp bị bóp nát, mọi thứ trước mắt bắt đầu tối sầm, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập bên tai.
Cậu hoảng loạn trước cơn sợ hãi tử vong đang dần bao trùm, nước mắt, nước mũi trào ra mất kiểm soát. Trong tâm trí hỗn loạn, cậu gào thét gọi 063.
“063, cứu tôi!!!”
“Ah… aaah! Aaah...”
Giọng cậu như rít lên từ sâu trong cổ họng, chất chứa sự đau đớn.
Ngay sau đó, sức mạnh trên cổ cậu đột nhiên siết chặt, và máu bắt đầu trào ra từ cổ họng!