“Cận vực chủ!”
Đồng Sanh nắm chặt vật gì đó trong tay, chạy tới trước mặt Cận Văn Tu. Khuôn mặt cậu ta đỏ ửng, có lẽ là do vội vã chạy tới, cộng thêm nét mặt cùng với ánh mắt, tất cả đều khiến cậu ta trở nên cực kỳ nổi bật.
Cận Văn Tu đứng trên một đỉnh dốc cao, không biết đang nhìn về đâu hay đang suy nghĩ điều gì, thì bất ngờ bị một âm thanh làm gián đoạn. Hắn không chút biểu cảm quay lại nhìn.
“Cận... Cận Vực chủ.” Đồng Sanh vừa rồi còn tràn đầy phấn khích, giờ đây dường như bị vẻ mặt của hắn làm cho sợ hãi. Tuy vậy, cậu vẫn nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng, “Ngài còn nhớ tôi không?”
Cậu ta nắm chặt hai tay, mặt đỏ bừng, lúng túng đứng tại chỗ. Mái tóc giống như của Sơ Bạch ánh lên dưới ánh trăng trông thật đẹp.
Cận Văn Tu không trả lời. Gương mặt bị ánh sáng chiếu vào từ phía sau, không thể nhìn rõ biểu cảm, đôi mắt đen láy của hắn im lặng quan sát Đồng Sanh, tạo nên một cảm giác rợn người khó tả.
Đồng Sanh cắn răng, cố gắng kìm nén cảm giác bài xích và khó chịu đang dâng lên trong lòng. Nghĩ đến việc nếu thành công sẽ nhận được một lượng lớn khí vận, cậu ngay lập tức lấy lại tinh thần, nở một nụ cười mà bản thân cho là hấp dẫn nhất, hơi ngượng ngùng đưa tay ra và từ từ mở lòng bàn tay trước mặt hắn.
Một chiếc huy hiệu nhỏ cỡ đồng xu cổ lấp lánh dưới ánh trăng.
“Đây là cái ngài đã đưa tôi cách đây năm năm. Ngài có nhớ không?” Cậu cười ngượng ngùng, “Thật ra lúc đầu tôi cũng không chắc lắm, vì khi đó ngài đeo mặt nạ. Nhưng sau khi nhìn kỹ vài lần, tôi đã mạo hiểm và khẳng định là ngài.”
Cận Văn Tu vẫn không phản ứng gì. Đồng Sanh cẩn thận nuốt nước bọt, đầy vẻ đáng thương mà hỏi: “Chẳng lẽ tôi... nhận nhầm người sao?”
Nhưng cậu biết rõ, chủ nhân của chiếc huy hiệu này chính là Cận Văn Tu.
Để biết được chi tiết này và lấy được huy hiệu, cậu đã đặc biệt mượn trước một số điểm từ 063.
Cậu cũng biết chắc chắn khi đó Cận Văn Tu không thể nhìn rõ mặt của Sơ Bạch, và nhờ vào nét tương đồng đến bảy phần của cậu ta với Sơ Bạch, chỉ cần đưa ra bằng chứng này thì đối phương kiểu gì cũng sẽ tin tưởng.
Dù không phải là ân huệ lớn lao gì, nhưng nếu có thể làm vui lòng Cận Văn Tu, cậu cũng có thể nhận được một lượng lớn khí vận.
Đồng Sanh chăm chú nhìn Cận Văn Tu, đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên đầy hy vọng. Đến tận khi nụ cười trên gương mặt cậu dần trở nên cứng đờ, ruốt cuộc đối phương mới chịu phản ứng.