Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 38: Dối Trá

Lời biện hộ của Peter nằm trong dự đoán.

Mavis lập tức phản kích: “Tại sao ông lại ở nhà của gia đình Weasley?”

Peter: "Tôi, tôi sợ bị trả thù, Sirius... quá đáng sợ, hắn muốn gϊếŧ tôi!"

Mavis: "Ông ấy nói tất cả đều là do ông làm."

Peter quỳ xuống dưới chân Dumbledore, đã hồi phục một phần lý trí, phản bác nói: "Hắn nói dối, hắn đã phản bội James, hắn đã đầu quân cho Chúa tể Hắc ám. Dumbledore, ông phải tin tôi."

Mavis: "Nhưng ông ấy đã dùng thuốc nói thật, và bảo rằng ông đã đầu quân cho Chúa tể Hắc ám. Ông có muốn dùng thuốc nói thật không?"

Peter bị chặn họng, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết, không biết hắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì để lừa dối ông, nhưng tôi vô tội, mọi người đều biết, người giữ bí mật không phải tôi, tôi làm sao có thể phản bội James?"

Mavis: =口=

Ông thật phối hợp.

"Sirius nói, người giữ bí mật là ông chứ không phải ông ấy." Cô dũng cảm nói: "Chính ông đã lừa dối mọi người."

Peter chỉ lo cầu xin: "Không phải tôi, đừng tin hắn, tôi không làm gì cả."

Mavis: "Ông không làm gì cả, tại sao lại phải biến thành chuột để trốn tránh?"

"Tôi sợ, tôi đã làm tổn thương James, tôi không dám ra ngoài..." Peter lắp bắp nói: "Tôi chỉ quá sợ hãi, nếu như tay sai của Voldemort tìm thấy tôi, tôi chắc chắn sẽ chết."

Phản diện có trí thông minh thật sự rất đáng ghét.

Mavis cầu cứu nhìn Dumbledore.

Dumbledore bình tĩnh nhìn Peter, người đang hoảng loạn, nói: "Trò Lin, phiền trò đi mời giáo sư Snape đến đây, mang theo thuốc nói thật."

"Không, Dumbledore!" Peter hoảng loạn: "Tôi, tôi không có..."

Mavis vung đũa phép, triệu hồi một con thỏ trắng: "Xin hãy chuyển lời đến giáo sư Snape, hiệu trưởng yêu cầu ông ấy mang thuốc nói thật đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến."

Con thỏ vẫy tai, nhảy lên không trung, xuyên qua bức tường đá, biến mất trong không khí.

Dumbledore nhìn cô với ánh mắt trách móc.

Mavis giả vờ không hiểu, ra vẻ "Thầy thấy em học bùa hộ mệnh thế nào rồi đấy."

Dumbledore quay đi, nghiêm túc nói: "Peter, ngẩng đầu nhìn ta." Đôi mắt xanh của ông nhìn chằm chằm người đàn ông thấp bé: "Nói cho ta biết, ai là người giữ bí mật?"

Peter ấp úng, vẫn còn muốn biện hộ.

Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt Dumbledore, cơ thể hắn đột nhiên trở nên suy sụp.

Hắn vô cùng sợ hãi Chúa tể Hắc ám, đến mức không ngần ngại phản bội người bạn tốt nhất của mình. Còn người mà Chúa tể Hắc ám sợ hãi nhất lại là ông lão có tóc và râu đã bạc trước mặt hắn.

Peter có thể thao thao bất tuyệt trước Sirius và Lupin, có thể đảo ngược trắng đen trước Snape, nhưng khi đối mặt với Dumbledore, can đảm của hắn đã biến mất.

Hắn đau đớn nhận ra, bản thân không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Tôi, không phải..." hắn run rẩy, mặt mũi trắng bệch, lắp bắp muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng, lý trí đã sụp đổ.

Một kẻ nhát như chuột, rốt cuộc cũng không thể kiên trì lâu.

Hơn nữa hắn biết, nếu bị Snape cho uống thuốc nói thật, mọi chuyện sẽ tệ hơn. Vì vậy, giống như lúc trước chịu khuất phục trước Chúa tể Hắc ám, ở khoảnh khắc này Peter cũng sợ hãi, nhượng bộ.

"Tôi không cố ý." Hắn khóc lóc: "Nhưng đó là Chúa tể Hắc ám, hắn quá đáng sợ, tôi không có cách nào... hắn sẽ gϊếŧ tôi! Tôi có cách nào đây? Tôi cũng không muốn, tôi không có ý phản bội James và Lily, tôi không có sự lựa chọn nào khác..."

Trong mắt ngấn lệ, hắn nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở cửa.

Giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Peter nói không suy nghĩ: "Snape, ông có thể hiểu cho tôi, phải không? Chúa tể Hắc ám quá đáng sợ... quá đáng sợ, chúng ta không có sự lựa chọn...hu hu, tôi chỉ, không muốn chết..."

Snape nắm chặt lọ thuốc, toàn thân tỏa ra một luồng khí u ám đáng sợ.

Mavis lùi lại hai bước, trốn sau Fawkes.

"Dumbledore!" Snape khàn giọng, như một con thú hoang giận dữ: "Xin hãy giải thích rõ cho tôi, lời hắn nói có ý gì?"

Dumbledore nhắm mắt lại, nói: "Như những gì anh đã nghe, Peter thừa nhận, hắn đã phản bội James và Lily."

Snape phủ nhận theo bản năng: "Không."

"Tôi nghĩ, vụ án năm xưa cần được xem xét lại." Dumbledore đã trải qua nhiều biến cố, nhanh chóng che giấu trái tim mệt mỏi, đứng dậy: "Tôi phải đến Bộ Pháp thuật một chuyến."

Ông quyết định: "Severus, xin hãy đi cùng tôi. Trò Lin, ở đây không có việc của trò nữa."

Mavis gật đầu như giã tỏi, nhưng cũng không quên phóng ra một bùa chú: "Muffliato (Dính vĩnh viễn)."

Từ trong túi bay ra một cái huy hiệu, dán chặt lên trán của Peter.

Huy hiệu bắt đầu hát: "Jingle bells, jingle bells, Jingle all the way~~"

Đây là một trong những thành quả Mavis đã kiếm được, một cái huy hiệu phát nhạc từ cuộc rút thăm Giáng sinh của "Hát đối kháng."

Vô dụng, nhưng cũng rất hữu ích.

Dù tâm trạng có nặng nề đến đâu, Dumbledore cũng không nhịn được mà bật cười: "Trò Lin, ta nghĩ, trò không cần lo lắng ta sẽ để hắn chạy mất đâu."

"Hắn sẽ biến thành chuột." Mavis nói: "Nếu Bộ Pháp thuật có nhiều chuột, thì sao?"

Peter liếc nhìn cô, trong đôi mắt nhỏ của hắn hiện lên vẻ căm thù.

Mavis: "Kẻ phản bội hèn hạ, cứ căm ghét tôi đi, tôi không sợ ông."

Dumbledore khẽ cười, lại có chút buồn bã.

Ông vung đũa phép, Peter lập tức ngã xuống nằm thẳng đuột.

"Đi thôi, Severus." Ông nói: "Mang theo thuốc nói thật, chúng ta sẽ cần đến nó."

Fudge chỉ mới giữ chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật từ năm 90, còn hơn bốn năm nữa, ông ta mới từ chối thừa nhận sự trở lại của Voldemort, đồng thời cố gắng đàn áp Harry và Dumbledore vào năm 1995.

Lúc này, mặc dù ông ta đang qua lại với các gia tộc thuần huyết, nhưng cũng rất rõ ràng, để giữ vững vị trí Bộ trưởng, không thể thiếu sự ủng hộ của Dumbledore.

Vì vậy, Dumbledore yêu cầu xem xét lại vụ án của Sirius, Fudge không có phản đối nhiều.

Tất nhiên, ông ta cũng có ý đồ riêng của mình.

Khi vụ án gia đình Potter xảy ra, ông ta chính là phó cục trưởng cục Thảm họa Pháp thuật, xuất hiện ngay tại hiện trường. Có thể tưởng tượng, ông ta cũng là một trong những nhân chứng đã đưa Sirius vào Azkaban.

Nhưng không phải còn có một cục trưởng sao?

Ông ta khéo léo đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người khác, còn mình thì biến thành vị bộ trưởng sáng suốt đã xóa bỏ những án oan, những sai lầm và những vụ án không công bằng ngay trong năm đầu tiên nhậm chức.

Điều này không nghi ngờ gì có thể làm nổi bật thành tích chính trị của ông ta.

Có một số việc, nếu đổi thời điểm, sẽ có kết quả hoàn toàn khác.

Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến Mavis.

Cô phải giải thích cho Percy tại sao con chuột của cậu ta đã biến mất.

“Con chuột của nhà anh có chút, ờ, vấn đề.” Mavis cố gắng giải thích: “Giáo sư Dumbledore đã mang nó đi.”

Percy và cặp song sinh không thể hiểu: “Nó chỉ là một con chuột bình thường.”

Mavis: “Xin lỗi, em sẽ bồi thường.”

Dĩ nhiên, Percy không để một cô bé năm dưới phải bồi thường, cậu ta dò hỏi: “Nó có vấn đề gì? Giáo sư Dumbledore đã nói gì?”

Mavis: “… Em không biết.”

Percy không thể làm gì khác ngoài việc tự nhận bản thân xui xẻo.

Nhưng cặp song sinh thì không dễ dàng bị đánh lừa như vậy: “Cậu biết con chuột có vấn đề, nên mới mượn bọn mình, phải không?” Họ rất không vui: “Chúng ta không phải là bạn sao?”

Mavis: “Mình có thể giải thích.”

Họ thúc ép hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cô kể lại câu chuyện đã nói với Dumbledore và nói: “Lúc đó, mình chỉ cảm thấy con chuột của các cậu có vấn đề, vì vậy đã chú ý trên bản đồ, phát hiện ra nó có một cái tên kỳ lạ.”

Cặp song sinh không quá tin, nhưng cũng không nghĩ ra khả năng khác, nên thôi không hỏi thêm.

“Mabby, cậu khiến bọn mình rất thất vọng.” Họ nói: “Có chuyện như vậy, sao không sớm nói cho bọn mình biết?”

Mavis xin lỗi rất nhiều lần và hứa lần sau nếu có tình huống tương tự, nhất định sẽ gọi họ.

Ngoài ra, cô còn một vấn đề lớn.

Cô phải quay lại lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Đúng vậy, còn nửa tháng nữa là đến tuần thi, giờ đã là cuối kỳ, giáo sư Fawley… đã vào St. Mungo’s.

*St. Mungo"s Hospital for Magical Maladies and Injuries là bệnh viện nổi tiếng trong thế giới Harry Potter, nằm ở London. Đây là nơi chữa trị cho các phù thủy và sinh vật huyền bí bị thương hoặc mắc bệnh do các nguyên nhân ma thuật.

Vào ngày Mavis dẫn con chuột đi tìm hiệu trưởng, Dumbledore vừa mới trở về từ St. Mungo’s, xác nhận rằng giáo sư Fawley đã không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ.

Cô rất tò mò, không biết giáo sư Fawley đã gặp chuyện gì?