Giữa mùa đông lạnh giá, Mavis ngồi trong màn che, run rẩy không kiểm soát được.
Quá khủng khϊếp.
Cô nghĩ rằng Voldemort thời Riddle vẫn còn biết kiềm chế, giỏi che giấu, không tàn nhẫn như về sau, ai ngờ đó là sai lầm lớn.
Dù vẻ ngoài có đẹp trai đến đâu cũng không che giấu được bản chất điên cuồng và tàn ác của hắn.
Đời này, cô coi như đã chịu khổ từ nhỏ, đói khát là chuyện thường ngày, nhưng nỗi đau của lời nguyền Cruciatus suýt nữa khiến cô sụp đổ.
Quá đáng sợ.
Mavis cảm thấy phản ứng của mình đã nhanh lắm rồi.
Ngay khi hắn vừa đưa ra lựa chọn, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc tỏ ra đạo đức giả và thỏa hiệp, quay đầu chạy ngay. Khoảnh khắc tiếp theo, Cruciatus đánh trúng lưng cô.
Cảm giác này... cảm giác này làm sao mà nói nhỉ, giống như những bệnh nhân bị đau bụng kinh cấp độ N, nhưng cơn đau không nằm ở bụng mà là ở tim, máu hoàn toàn không thể lưu thông, xương đau đớn không thể tả, như thể đang gãy từng mảnh, và não thì như bị máy khoan "rè rè" khoan vào thái dương.
Cô giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.
Chỉ có thể nói, vợ chồng nhà Longbottom thật sự không dễ dàng gì, đúng là những chiến binh.
Cô lau mồ hôi lạnh, uống một ngụm nước nóng từ cốc giữ nhiệt, từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mavis không khỏi suy nghĩ về bước tiếp theo trong kế hoạch. Ban đầu, cô định tìm thông tin về bùa giải ngược của Animagus từ Riddle để vạch trần Scabbers, nhưng không biết Riddle là cố tình hay vào thời điểm ấy hắn thật sự không biết, nên hắn đã lừa cô.
Nhưng có lẽ đó mới là bản chất thật sự của Chúa tể Hắc ám.
Các phù thủy Tử Thần Thực Tử, một số chân thành đi theo hắn, số khác vì sợ hãi, nhưng dù thuộc loại nào, những gì hắn ban cho thực chất ngay từ đầu đã là viên thuốc độc bọc đường.
Dù là chân thành hay giả dối, chỉ cần nhặt lên ăn thì sẽ không thể tránh khỏi rơi vào bẫy.
Mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng không hiểu sao, Mavis lại có chút tò mò về diễn biến tiếp theo.
Hắn cho cô một lời nguyền Cruciatus, rồi sẽ chiêu mộ cô chăng?
Nhưng cô không chịu nổi, không đủ sức chống đỡ.
Thôi, mình mới chỉ năm hai, không cần gấp để đối đầu với trùm cuối. Cô tự an ủi mình, rồi chui vào chăn.
Một đêm trằn trọc.
Sáng hôm sau, tại đại sảnh đường.
Cô ủ rũ ăn sáng.
“Này, Mavis.” Hai người xuất hiện bên cạnh: “Mau nói cho bọn mình biết, câu thần chú mà cậu dùng trước đó là gì vậy?”
Mavis: “Không thể được.”
“Không, không, Maevebaby, Mebby thân mến.” Hai kẻ tinh nghịch đặt cho cô một biệt danh kỳ lạ, phấn khích truy vấn: “Nhất định là thầy Dumbledore đã dạy cho cậu.”
Họ hạ giọng, ra vẻ lén lút: “Đây là một câu thần chú cao siêu, phải không? Vì chúng ta đã cùng nhau khám phá Hogwarts... hử?”
Mavis trợn trắng mắt: “Được thôi.”
Fred: “Bọn mình sẽ không để cậu... hả? Cậu đồng ý rồi sao?”
Cậu ta và George nhìn nhau, không dám tin.
“Đó không phải là một câu thần chú nguy hiểm.” Mavis vừa ăn ngũ cốc vừa nói: “Nhưng rất nhiều phù thủy không thể học được, mình nghĩ bây giờ các cậu cũng sẽ không thực hiện nổi.”
Bùa hộ mệnh không chỉ cần niềm vui, mà còn cần quyết tâm bảo vệ hạnh phúc.
Không có áp lực từ Voldemort, làm sao những đứa trẻ mười hai tuổi có thể có được sự giác ngộ đó?
“Câu thần chú là Expecto Patronum, khi thi triển cần phải nhớ lại niềm vui của các cậu.” Mavis nói: “Đơn giản vậy thôi.”
George: “Fred, cô ấy có phải đang coi thường chúng ta không?”
“Không, mình đang ghen tị với các cậu.” Cô chỉnh lại: “Và đừng tùy tiện đặt biệt danh.”
XXbaby gì đó, rất dễ liên tưởng đến những người kỳ lạ.
“Được rồi, Mavisie.” Họ vốn chỉ đùa, vui vẻ đổi cách gọi: “Không bằng chúng ta cá cược đi.”
“Cược gì?”
“Bọn mình chắc chắn sẽ học được câu thần chú ấy.” Cặp song sinh vô cùng tự tin.
“Được, xem các cậu học được bùa hộ mệnh trước, hay mình học được bùa tàng hình trước.” Mavis đồng ý ngay: “Nếu mình thắng, các cậu phải cho mình mượn Scabbers vài ngày.”
Fred: “Đó là con chuột của Percy, bọn mình chỉ... mượn dùng một chút thôi.”
George thúc cùi chỏ vào người cậu ta: “Không sao, Percy chắc chắn sẽ vui lòng cho mượn vài ngày.”
“Thành giao chứ?” cô hỏi.
“Thành giao.”
Trong lúc học bùa chú, trong trường còn có một sự kiện lớn khác.
Trận đấu Quidditch.
Vị trí người tìm kiếm (vị trí bắt quả bóng golden snitch) chính thức của đội đã không may bị gãy chân trong trận trước, hôm nay vẫn đang trong quá trình hồi phục, nên Mavis bị ép lên thay thế.
Vào ngày diễn ra trận đấu, mặt mũi cô tái mét, rất muốn phát minh ra một thần chú chống say xe trước.
Nhưng đội trưởng không cho cô cơ hội: “Mavis, nếu em bắt được quả Snitch, anh sẽ tặng em một hộp kẹo sô-cô-la ếch, nhưng nếu em dám ngất xỉu, anh sẽ đốt bộ áo chùng của em, hiểu chứ?”
Mavis: “...” Tên bụng dạ đen tối này chắc chắn không phải người nhà Hufflepuff chúng ta.
Dù sao đi nữa, cô cũng bị buộc phải cưỡi chổi.
Dòng chổi Cleansweep, tất nhiên không phải của cô, Cedric hào phóng cho mượn cây chổi mới của mình — mặc dù đã thi trượt kỳ thi cuối kỳ trước đó, nhưng sau khi được chọn vào đội, ông Diggory vẫn mua cho cậu ta cây chổi mà cậu hằng mơ ước.
“Cậu làm được mà.” Cậu ta động viên.
Mavis: “Hay là cậu đi đi?”
Cedric đẩy cô một cái.
Chiếc chổi phóng thẳng lên trời.
Thời tiết đầu xuân lạnh đến thấu xương, Mavis vừa lên không trung liền hắt xì.
“Là con yêu tinh đó.” Các thành viên đội Slytherin thì thầm. Đội trưởng gần như ngay lập tức quyết định: “Đẩy cô ta xuống đi.”
Các thành viên trao đổi ánh mắt với nhau. Ai cũng rất hào hứng muốn dạy cho đứa thể hiện lập trường rõ ràng phản đối thuần huyết này một bài học, đây là một động lực rất lớn.
“Nhìn đây.” Hai đứa đánh bóng nhảy lên chổi, vung gậy đánh vào quả bóng bludger.
Quả bóng lớn bay về phía Mavis.
Cô nâng cán chổi lên, bay cao hơn để tránh cú tấn công.
Nhưng quả bóng Golden Snitch đâu rồi?
Kiếp này, Mavis không bị cận thị, nhưng Snitch bay rất nhanh và có kích thước nhỏ, những người không có khả năng theo dõi những vật thể chuyển động sẽ rất dễ bỏ lỡ quả bóng màu vàng đó.
Cô nhìn quanh quất, không thấy quả Golden Snitch, lại bị bóng bludger tấn công lần nữa.
Hơn nữa, hai truy thủ của Slytherin cao lớn rất thích quét chổi về phía cô, ngăn cản đường thoát khỏi bóng bludger.
Cô đã bị chơi xấu rồi?
Mavis chậm hiểu nhận ra thực tế khắc nghiệt này.
Cô ngay lập tức tỉnh táo lại, vừa kéo cao chổi, vừa rút đũa phép.
Theo quy tắc của Quidditch, không được tấn công cầu thủ của đối phương, chổi của đối phương, trọng tài, bóng hoặc những khán giả có mặt.
Nhưng không nói gì về việc không được động vào sân, động vào bản thân mình, động vào đồng đội, đúng không?
Đầu tiên cô thi triển một bùa "Siêu cảm" lên bản thân, cộng thêm trạng thái tích cực.
Sau đó: “Tuyết rơi.”
Một màn tuyết bay ra, rơi trên sân.
Đây là bùa tạo tuyết, một bùa cao cấp, nhưng giáo sư Flitwick đã dùng nó để trang trí hội trường cho Giáng sinh, Mavis đã học lén trong lúc giúp đỡ.
Nhân cơ hội tuyết làm rối tầm nhìn, chổi của cô lặn xuống, thoát khỏi phạm vi truy đuổi của họ.
Vì vậy, một cảnh tượng kỳ quái xảy ra trên sân.
Tại khung thành của Hufflepuff, tuyết bay tán loạn, tầm nhìn bị cản trở; còn tại khung thành của Slytherin, không gió không mưa, trời nhiều mây chuyển dần thành tối.
“Impervius.” Maivs thi triển bùa bảo vệ lên chổi của mình, nghĩ lại thấy không an tâm, đây không phải chổi của cô, hỏng là không bồi thường nổi, phải cẩn thận một chút.
Cô lại thi triển một bùa khác: “Protego (Giáp bảo vệ).”
Trạng thái đã được cộng thêm xong, có thể giao chiến rồi.
“Sonorus.”(Bùa khuếch đại giọng nói)
Đũa phép chỉ về phía bản thân, Mavis bắt đầu thói quen xấu khi chơi game lúc trước.
“Rác rưởi! Đến mà đánh đi!”
“Ai nhát gan thì là chó!”
“Quỳ xuống gọi bố đi!”
Đó chính là… nói nhảm.