Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 34: Một số chuyện

Buổi chiều hôm đó, sau khi bận rộn đến toát mồ hôi ở phòng y tế trường, Mavis lại chạy đến nhà Hagrid.

Cô dọn dẹp sạch sẽ mọi nơi, sau đó nhóm lò và bắt đầu nướng bánh mì.

Cô chỉ biết làm món này. Dù sao mùa đông đồ ăn cũng không dễ bị hỏng, nướng nhiều một chút để bác Hagrid có thể ăn dần. Đừng mong người khổng lồ này chăm sóc bản thân tốt, bác ấy chỉ giỏi chăm sóc các loài động vật thôi.

Cô cũng không quên cho Fang ăn.

Fang thân thiết liếʍ tay cô.

Mavis cười: "Hì hì."

Cô vươn bàn tay ma quỷ ra.

Sẩm tối, Hagrid trở về và ngạc nhiên hỏi: "Fang làm sao thế? Trông có vẻ mệt mỏi."

"Nó đã cùng cháu luyện phép thuật, hơi mệt chút thôi." Mavis cười híp mắt đáp.

Hagrid không nghĩ ngợi nhiều, khen ngợi cô: "Chiếc mũ đẹp đấy."

"Hiệu trưởng tặng đó ạ." Cô không kìm được mà khoe khoang, giữa hai chiếc sừng nai là một người tuyết nhỏ có mũi cà rốt, trông vô cùng dễ thương: "Nhìn này, nó có thể đổ tuyết."

Cô cúi đầu xuống, người tuyết giơ tay lên và những bông tuyết nhỏ rơi xuống mũ, rất thú vị.

Hagrid vỗ mạnh vào vai cô: "Ta biết ngay mà, cháu là học sinh được Dumbledore yêu thích nhất."

Nụ cười của Mavis bỗng chốc cứng đờ.

Cô nhanh chóng chuyển đề tài: "Bác đã đi thăm Harry chưa? Có mang theo thiệp chúc mừng của cháu không?"

"Rồi, tội nghiệp Harry, những Muggle đó đối xử với cậu bé thật tệ." Hagrid lấy khăn tay ra, lau nước mắt ở khóe mắt và xì mũi: "Nhưng năm nay, sau khi Dumbledore đến thăm, trông cậu ấy khá hơn nhiều rồi."

Mavis: "Bác không bị cậu ấy phát hiện chứ?"

“Dĩ nhiên là không, ta chỉ lén lút nhìn một chút thôi.” Hagrid nói: “Dumbledore nói đúng, năm sau mới nên nói cho cậu ấy biết về nguồn gốc của mình, cậu ấy không nên chịu gánh nặng thù hận quá sớm.”

Mavis thở phào nhẹ nhõm.

Trời đã tối, cô vội vàng chào tạm biệt Hagrid và chạy về lâu đài.

Bên ngoài tuyết rơi, khi bước vào cửa, những bông tuyết trên mũ rơi xuống và tan chảy, để lại vết nước rõ ràng trên sàn nhà.

Filch cầm cây lau nhà, giận dữ tiến tới: “Ai lại làm bẩn sàn nhà nữa rồi?”

“Xin lỗi.” Mavis giật mình, nhanh chóng dùng bùa "Scourgify’ để làm vết nước biến mất.

Filch liếc cô một cái, không mắng thêm lời nào, lẩm bẩm đi về phía cầu thang, tiếp tục lau sàn. Ở đấy có những vết bùn rõ ràng, chắc chắn có học sinh nào đó quên không làm sạch đế giày rồi.

Nhưng Mavis không bước tới giúp ông ấy.

Filch ghét sự “tốt bụng” của các phù thủy nhỏ. Họ dùng phép thuật để giúp ông, chỉ khiến ông – một Squib già – cảm thấy càng thêm nhục nhã và tức giận.

Ở một góc độ nào đó, ông sợ rằng công việc của mình sẽ bị thay thế.

Mavis biết ông căm ghét các phù thủy nhỏ, vì thế cô chưa bao giờ cố gắng tiếp cận hay làm thân với ông ấy– cô vốn dĩ cũng không thích Filch.

Nhưng con mèo thì có lỗi gì chứ?

Cô dùng bùa ‘Scourgify’ lên bà Norris, làm sạch nước bùn trên người con mèo.

Filch không để ý đến cô, cũng không giống như khi những phù thủy nhỏ khác cố gắng đến gần bà Norris, ông vừa nhìn thấy đã vung chổi xua đuổi.

Có lẽ, ông ấy có chút đồng cảm với cô, vì họ đều phải sống nương nhờ ở Hogwarts, không có nhà để về?

Ai mà biết được.

Kỳ nghỉ Giáng sinh trôi qua rất nhanh, Mavis chỉ viết xong vài bài luận, thì các bạn học đã quay lại.

Họ sôi nổi bàn luận về kỳ nghỉ Giáng sinh của gia đình mình, về việc người thân có đáng ghét không, gà tây có ngon không, quà có vừa ý không.

Mỗi khi đến lúc này, Mavis đều muốn tránh đi.

Không phải vì sợ bị động chạm, chỉ là các bạn học rất để ý, luôn cẩn thận tránh né cô, khi cô xuất hiện, câu chuyện liền ngưng lại.

Cảm giác này... thật khó xử.

Cô dứt khoát chạy vào thư viện để luyện tập Bùa tàng hình.

Cặp song sinh đã học được rồi!!

Chắc hẳn họ đã hỏi người anh năm trên, rồi đắc ý chạy đến khoe khoang. Dù quan sát kỹ vẫn thấy còn nhiều vấn đề, nhưng khi đứng yên, cơ thể họ đã cơ bản hòa lẫn vào môi trường xung quanh.

“Phải tập trung.”

“Chính xác.”

“Giống như dòng nước.”

“Không được tràn ra ngoài cốc.”

Họ háo hức truyền đạt kinh nghiệm cho học sinh đứng đầu lớp, rồi chờ đợi nhìn cô.

Mavis xắn tay áo: “Expecto Patronum (Bùa hộ mệnh)!”

Con thỏ trắng nhảy ra, đập vào mặt họ.

Cặp song sinh: “Đây là cái gì?!”

Mavis: “Hừ!”

Dù không phục lắm, nhưng Mavis vẫn nghiêm túc ghi lại lời khuyên của họ. Tối đến, khi đang tắm trong phòng tắm của ký túc xá, cô thử cảm nhận dòng nước.

Cô đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm trượt qua khắp cơ thể.

Cây đũa phép chạm nhẹ vào trán, để cảm giác nước chảy xuống qua cổ, ngực, bụng, cánh tay, hai chân... cuối cùng tập trung ở dưới chân.

Đã thành công chưa? Mavis nhìn lòng bàn tay mình.

Trên cơ thể cô xuất hiện một xúc cảm đặc biệt, giống như thủy tinh nửa trong suốt, đã có thể thấy được màu nền phía sau, nhưng vẫn còn cảm giác hiện diện.

Hướng đi đã đúng.

Thử lại lần nữa.

Cô bóp một chút sữa tắm, tạo bọt phủ lên người, rồi mở nước mạnh hơn để rửa sạch.

Ma lực được giải phóng.

Cứ thế lặp lại năm sáu lần, cô cũng tắm xong.

Mavis mặc một chiếc áo phông rộng, đọc một bùa làm khô, rồi thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, chui vào chăn.

Cô lấy cuốn sổ ra và bắt đầu ghi lại cảm nghĩ khi học bùa chú.

Ba người bạn cùng phòng đang nghe đài, rì rầm với nhau.

Cassie, Betty, và Alice – những người xuất thân từ gia đình phù thủy – đang giới thiệu: “Đây là bài hát của Celestina Warbeck, ca sĩ mẹ mình thích nhất đấy.”

“Phù thủy có đài phát thanh, không có ti vi à?” Betty tiếc rẻ nói: “Nếu có phim truyền hình thì hay quá. Giáng sinh này mình xem Twin Peaks, các cậu xem chưa? Hay cực kỳ luôn!!”

Mavis ngẩng đầu lên: “Đạo diễn David Lynch phải không?”

Betty: “Đúng đúng, cậu cũng xem rồi à?”

“Ờ, nghe qua thôi.” Mavis nói, “Mình thích Cooper, anh ấy đẹp trai lắm.”

Betty xích lại gần, hỏi: “Cậu thích anh ấy à? Vậy người kẹp trong sổ của cậu là ai?”

“Trương Quốc Vinh, một ngôi sao Hồng Kông.” Mavis cố gắng giới thiệu: “Thiện Nữ U Hồn cậu xem chưa? Chuyện tình giữa một thư sinh và một nữ quỷ.”

“Nữ quỷ?” Cassie hét lên: “Đó là sinh vật hắc ám, trông như bộ xương, trời ơi, đáng sợ quá.”

Mavis: “Nữ quỷ trong truyền thuyết Trung Quốc không đáng sợ đâu, họ đẹp nhưng rất đáng thương.”

Cassie không hiểu, Betty cũng vậy, họ đều cho rằng đó không phải là chuyện tình yêu mà là câu chuyện kinh dị.

Mavis thất vọng vô cùng, buồn bã đi ngủ.

Trong giấc mơ đêm nay, lại có Riddle.

Trong một căn phòng ấm áp của câu lạc bộ, hắn quan sát nét mặt cô: “Lin, hình như cô không vui.”

Mavis: “Thật sao?”

Riddle khẽ mỉm cười: “Có vẻ như cuối cùng cô cũng nhận ra rồi.”

Mavis: “??”

“Con người sinh ra vốn dĩ là cô độc, tình bạn, tình yêu, đồng nghiệp... đều là những thứ vô nghĩa.” Hắn điềm tĩnh nói: “Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, mọi thứ cô muốn đều có thể đạt được.”

Mavis cười nhạt, đổi chủ đề: “Câu thần chú lần trước tôi nói, đàn anh biết không?”

“Tôi thừa nhận, bùa giải ngược của Animagus rất hiếm, tôi không giỏi môn Biến hình đến mức đó.” Hắn vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo nói: “Nhưng cũng không nhất thiết phải cần một bùa chú hiếm hoi như vậy, muốn biết ai là Animagus? Dễ thôi.”

Hắn rút cây đũa phép ra, chỉ vào một con nhện bên cạnh, cổ tay rung nhẹ: “Hiện hồn!”

Một tia chớp lóe lên, con nhện run rẩy, hình dáng mờ ảo dần hiện lên trên thân nó, như một bóng mờ trong ngày sương mù.

Mavis trợn mắt há miệng: "Đây là gì vậy?"

"Animagus chỉ có thể thay đổi cơ thể, chứ không thể thay đổi linh hồn," Riddle nói: "chỉ cần sử dụng câu thần chú này, cô có thể nhìn thấy linh hồn của sự vật, là người hay động vật, chẳng phải rất đơn giản sao?"

Mavis: "…Trời ạ."

Cuối cùng cô cũng nhận ra, việc lợi dụng Chúa tể Hắc ám không phải chuyện dễ, thật quá đáng sợ

"Tôi đã thực hiện lời hứa, giờ đến lượt cô." Cây đũa phép của hắn chĩa vào trán cô, "Dấu ấn của tôi hay Lời nguyền tra tấn?"