Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 32: Bùa Hộ Mệnh

Năm học thứ hai của Mavis trôi qua không giống một năm học thông thường chút nào, nhưng phải thừa nhận, nó rất tuyệt!

Những bùa chú cấp thấp trong lớp Bùa chú đã không còn đủ để thỏa mãn cô nữa. Đừng nói là những bùa chú trong sách giáo khoa mà cô đã thử qua và hầu hết đã nắm vững, kể cả những nội dung mới, chỉ cần luyện tập và suy nghĩ một chút, cô đều có thể nắm bắt được.

Thỉnh thoảng, Mavis cũng tự hỏi: "Phải chăng pháp thuật quá đơn giản, hay là mình quá thiên tài?"

Câu trả lời là – các bùa chú cấp thấp khá đơn giản.

Nhưng ngay khi tiếp xúc với các bùa chú cao cấp, cô lập tức gặp khó khăn.

Ví dụ như Bùa hộ mệnh, lần đầu tiên cô sử dụng đã thành công tạo ra làn khói bạc, nhưng việc hình thành một hộ thần ổn định thì không dễ chút nào.

Cảm xúc cần đủ mạnh mẽ, ý chí cần đủ kiên định.

Lần nào Mavis cũng đều có thể gom khói thành hình, nhưng lại không thể làm cho nó đông đặc lại.

Hiệu trưởng Dumbledore gợi ý cô nên đổi một ký ức khác.

Mavis có hơi khó xử: "Đây là ký ức hạnh phúc nhất của em rồi."

Dumbledore nhìn cô với ánh mắt đầy thương xót, rồi nói: "Vậy thì, chúng ta hãy học một bùa chú mới. Đây sẽ là một bùa chú rất hữu ích – Finite Incantatem."

“Bùa chấm dứt.” cô lặp lại.

“Đúng vậy, nó có thể dừng bất kỳ bùa chú nào, từ những bùa đơn giản như Lumos đến các bùa mạnh mẽ hơn. Chỉ cần ma lực của trò đủ dồi dào và niềm tin đủ kiên định, trên lý thuyết là nó có thể ngăn chặn bất kỳ phép thuật nào.”

Dumbledore ngừng lại một lúc, rồi nói thêm: “Vì vậy, nó còn được gọi là ‘Bùa Chấm Dứt Mọi Bùa Chú’.”

Điều này thì cô biết. Mavis nhớ rằng anh em nhà Scamander và Nicolas Flamel đã từng sử dụng nó để ngăn chặn… ngọn lửa của ai đó*, bảo vệ Paris.

* Cảnh đặc biệt này xuất hiện trong phần phim Fantastic Beasts: The Crimes of Grindelwald (Tội Ác của Grindelwald). Trong đó, Grindelwald triệu hồi một ngọn lửa ma thuật đen rất mạnh nhằm tiêu diệt những kẻ đối đầu và gây hỗn loạn. Nicolas Flamel, cùng với Newt Scamander và các phù thủy khác, đã hợp lực để ngăn chặn ngọn lửa đó và bảo vệ thành phố Paris khỏi bị phá hủy.

Hiệu trưởng thị phạm một lần, Mavis nhanh chóng học theo và dùng nó để dập tắt ngọn lửa.

“Đừng vội vã theo đuổi các bùa chú mạnh mẽ, trò còn trẻ, thời gian sẽ cho trò nhiều cơ hội.” Dumbledore khéo léo khuyên nhủ.

Nhưng Mavis nói: “Em thật sự muốn học Bùa hộ mệnh, em muốn biết nó trông như thế nào.”

Dumbledore thở dài.

Nhưng đây dù sao cũng không phải là một bùa chú nguy hiểm, ông cũng không nói thêm gì, chỉ chân thành chia sẻ: “Những ký ức hạnh phúc không phải lúc nào cũng là những gì lay động lòng người, thực tế là, mỗi một ngày bình yên trôi qua đều vô cùng quý giá.”

Mavis sững người.

Hồng trà lan tỏa hương thơm mê đắm, Dumbledore nhớ lại rất nhiều chuyện.

Sau khi mẹ mất, ông buộc phải từ bỏ giấc mơ chu du thế giới, trở về nhà chăm sóc em gái. Những ngày tháng tù túng ấy khiến ông gần như ngạt thở, lúc nào cũng muốn chạy trốn.

Nhưng… cho đến ngày hôm nay, khi nhớ lại, khoảng thời gian bình thường và buồn tẻ đó lại là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời ông.

“Expecto Patronum.” Giọng nói của cô bé khiến ông giật mình tỉnh lại.

Ông ngước mắt lên, nhìn thấy làn khói bạc tụ lại, dần hình thành một chú thỏ trắng như tuyết. Nó ngồi xổm dưới chân cô, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chiếc đuôi chỉ là một quả cầu nhỏ ngắn ngủi, run rẩy động đậy.

“Trò đã thành công rồi.” Dumbledore hài lòng nói: “Thật đáng khen.”

Mavis nói: “Là thầy đã nhắc nhở em, đúng thật là em… cũng từng có.”

Kiếp trước, cú mèo không đến, em đã vô số lần khao khát cuộc sống như thế này. Nhưng giờ đây, khi em đang ở Hogwarts – nơi em từng khao khát nhất, nhưng lại vĩnh viễn mất đi quê nhà của mình.

Hồi ấy chỉ coi là chuyện bình thường thôi.

Căn phòng hiệu trưởng chìm vào tĩnh lặng.

Rất lâu sau, Dumbledore mới lên tiếng: “Hufflepuff cộng mười điểm.” Ông đã trở lại vẻ bình thường, mỉm cười nói: “Vậy tiếp theo, ta có thể dạy tro cách sử dụng khác của Bùa hộ mệnh rồi.”

Ngoài việc khả năng phòng chống ma thuật đen độc nhất, khi rảnh rỗi, Mavis và cặp song sinh cùng nghiên cứu Bùa Tàng Hình.

Đây là một bùa chú cấp cao, việc thực hiện không khó, điều khó là kiểm soát.

Họ vẫn chưa học đến nội dung khó nhằn này, những bùa họ học thường là phép thuật tác động bên ngoài, đại khái là được. Nhưng Bùa Tàng Hình phải rất chính xác, phải để ma lực chảy đều khắp cơ thể.

Nếu năng lượng phát tán ra ngoài, nó sẽ giống như một bức chân dung bị cắt hỏng, méo mó với nhiều viền lởm chởm, nhìn cái là thấy có vấn đề.

Ba người hoàn toàn bị cuốn vào việc này, không lúc nào không tụ tập để tìm hiểu.

Tiến độ hiện tại: không ra sao cả.

Tình hình không suôn sẻ còn có cả Quidditch.

Đội trưởng tên là Macaulay, trước khi vào đội, anh ta đối xử với Mavis rất tử tế, giống một đàn anh tốt. Nhưng sau khi vào đội, anh ta biến thành một con sói suốt ngày gào thét, biến ra một bầy chim nhỏ để đuổi theo chổi của cô.

“Mavis! Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!” Macaulay hét lớn: “Nếu anh đuổi kịp, anh sẽ đốt hai lỗ trên áo chùng của em đấy.”

Mavis: QAQ

Anh ta vung đũa phép: “Confringo.” (Bùa nổ)

Con chim biến thành một chú chim lửa.

“Đừng mà!” Cô vội vàng tăng tốc.

Một buổi chiều trôi qua, khi nhảy xuống chổi, chân cô mềm nhũn.

Giờ hãy nói về lớp học phụ đạo.

Mavis đã học được vài bùa chú trong câu lạc bộ: Bone-Breaker (Phân Xương), Sandstorm (Bão Cát), Spellstorm (Bắn Vô Số Bùa). Cảm giác như sắp sửa có thể học đến Fiendfyre (Lửa ma thuật) và Avada Kedavra (Bùa gϊếŧ người) rồi.

— Điều này đương nhiên là không thể.

Riddle sẽ cho mọi người những gì họ muốn, với điều kiện là phải trung thành với hắn.

“Lin thân yêu, không có gì tự nhiên mà đến, nếu cô muốn sức mạnh, tôi có thể cho cô.” Riddle người cao chân dài ngồi trên ghế bành nhung, đũa phép gõ nhẹ lên lòng bàn tay: “Nhưng cô cũng cần cho tôi một thứ.”

Mavis đứng bên lò sưởi, tò mò chơi đùa với một chiếc huy chương bạc, hỏi: “Cái gì?”

Riddle khẽ cười: “Sự trung thành của cô.

Cô nói: “Anh biết tôi không tôn sùng anh, đúng không?”

“Chắc chắn rồi.” Riddle đáp: “Cô chỉ muốn lấy cái gì đó từ tôi, nhưng tôi không quan tâm. Biết tại sao không? Bởi vì—Lin, ngoài tôi ra, cô sẽ không tìm thấy những gì mình muốn ở nơi khác.”

Hắn nhìn cô: “Các bạn học của cô đều có gia đình hạnh phúc, còn cô thì không. Những cô gái khác đều có áo choàng và mũ mới tinh, còn cô thì không. Họ sống trong một thế giới tươi sáng lấp lánh, trong khi cô chỉ có thể lang thang trên những con phố bẩn thỉu, cùng với những đứa trẻ vô gia cư ăn trộm.”

“Cô biết mình không thuộc về họ, họ không thể chấp nhận cô, giống như cô cũng khinh thường sự ngây ngô và nông cạn của họ.”

Mavis sững sờ.

Riddle hỏi: “Tôi nói đúng không?”

Cô do dự một lúc, rồi nói: “Cũng không thể nói là sai…”

Đôi khi, cô thực sự không có gì để nói với những bạn cùng trang lứa.

“Cô không muốn chứng minh bản thân sao?” Riddle hỏi: “Để họ biết sức mạnh của cô, để họ không dám chế nhạo sự nghèo khó và bần hàn của cô nữa.”

Mavis chớp mắt, nói: “Vậy thì, xin đàn anh, hãy chứng minh rằng anh thực sự xứng đáng nhận được sự trung thành của tôi đi.”

Riddle: “Những gì cô học được chưa đủ để chứng minh sao?”

Mavis: “Những gì Avery dạy tôi chỉ là những bùa chú mà học sinh năm trên đều biết, tôi đã lớn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ học được. Anh cần chứng minh cho tôi thấy, anh mạnh hơn bất kỳ ai.”

Riddle: “Cô muốn gì?”

Mavis: “Một bùa chú.”

Riddle: “Bùa gϊếŧ người?”

Mavis: “Không, một bùa chú có thể khiến Animagus trở lại trạng thái ban đầu.”