Cuộc đấu tranh chính trị rất xa vời đối với học sinh, trong khi việc lên lớp và bài tập lại gần gũi hơn nhiều.
Không biết vì sao, gần đây Mavis luôn có cảm giác mình được các giáo sư đặc biệt chú ý.
Trong giờ Biến hình, Giáo sư McGonagall rất thích gọi cô lên trình diễn: "Trò Lin, buổi học trước chúng ta đã học cách biến động vật thành bọ cánh cứng rồi thành cúc áo, để ta xem kết quả luyện tập của trò nào."
Mavis gật đầu, chỉ vào con bọ trên bàn.
Vì ghét loại sinh vật này, nên cô có niềm tin mãnh liệt, chỉ cần khẽ chạm nhẹ đũa phép, nó liền biến thành một chiếc cúc nhựa.
Nhưng Giáo sư McGonagall không cho cô điểm cộng, thay vào đó lại nói: "Có lẽ, nó có thể tinh tế hơn một chút chăng?"
Mavis: "???"
Cô ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn tưởng tượng ra một kiểu phức tạp hơn — chiếc cúc dần chuyển sang màu hồng.
Giáo sư McGonagall gật đầu, nghiêm mặt nói: "Hufflepuff cộng ba điểm."
Trong giờ học Bùa chú.
Giáo sư Flitwick: "Trò Lin, ta hy vọng trò có thể thị phạm bùa tách rời."
Mavis nuốt nhanh viên kẹo vừa lén ăn, vội vàng đứng dậy, nhìn quanh.
Giáo sư Flitwick ra hiệu cho Connie ngồi đối diện cô đứng dậy.
Connie lạnh lùng đứng dậy, tay cầm đũa phép.
“Re...” Cô còn chưa kịp đọc xong câu thần chú thì Connie đã nhanh hơn cô một bước: “Expelliarmus.”
Một tia sáng lóe lên.
Không kịp thay đổi câu thần chú, Mavis nắm chặt đũa phép, trong đầu thầm đọc “Expelliarmus” (Bùa giải giới). Đầu đũa phép của cô cũng phát ra tia sáng.
Hai tia sáng gặp nhau giữa không trung, triệt tiêu lẫn nhau.
Ngay khi vừa đọc xong câu thần chú đầu tiên, Mavis đã thầm đọc câu thứ hai: “Relashio.” (Bùa giải thoát)
Đũa phép rời khỏi tay Connie, rơi xuống đất.
Xung quanh im phăng phắc.
Cô bé trông như búp bê ngồi xuống, không nói một lời.
Mavis trầm ngâm suy nghĩ.
Trong tiết Độc dược.
Snape đứng cạnh cô với gương mặt lạnh lùng, giọng điệu châm biếm: “Cô Mavis Lin, để tôi xem cô đã học được loại pháp thuật vĩ đại nào từ thầy Dumbledore.”
Mavis: (:з」∠)
May mà Grindelwald đang ở Nurmengard.
Cô không dám cãi lại, càng ngoan ngoãn và cẩn thận hơn, lặng lẽ điều chế độc dược.
Cuối cùng cũng hoàn thành mà không gặp sự cố.
Snape viết một chữ "P" lớn.
“Lẽ ra cô có thể làm tốt hơn,” ông lạnh lùng nói: “Đừng tưởng được thầy Dumbledore ưu ái thì đã là giỏi.
Mavis kiên quyết đồng tình: “Thầy nói đúng ạ!”
Snape im lặng trong giây lát, rồi phẩy tay bảo cô đi ra.
Chỉ có Hagrid vui mừng cho cô, vừa đợi cô nướng bánh mì vừa nói: "Cháu thật tuyệt vời, Dumbledore là phù thủy vĩ đại nhất, sau này cháu cũng sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại.”
Mavis: “…” Cháu còn chưa học được câu thần chú nào cả!
Ngay lúc này, cô rất mong Harry đã nhập học.
Cũng có những điều khiến người ta vui vẻ.
Buổi tuyển chọn Quidditch.
Ban đầu Mavis chỉ định đến xem cho vui. Dù cô thích làm Tầm thủ nhưng do cánh tay không đủ mạnh, nên mỗi lần ném bóng đều không trúng đích. Vì vậy, cô chỉ nghĩ là sẽ được chơi một buổi chiều.
Kết quả là bài kiểm tra chẳng liên quan gì đến vị trí, mọi người được yêu cầu bay ba vòng quanh sân, thực hiện một số động tác bay và cuối cùng là bắt nhiều trái Bludger bay lung tung.
Sau khi kết thúc, đội trưởng dựa vào kết quả điểm số giữ Mavis lại, để cô làm Tầm thủ dự bị.
Mavis: “Tại sao?”
“Em nhỏ người, chỉ cần tăng tốc độ là sẽ rất phù hợp để bắt Snitch.” Anh ta nhún vai: “Không ai biết Snitch có thể lẩn trốn ở đâu, người cao chưa chắc đã chui vào được.”
“Chẳng phải Cedric muốn làm Tầm thủ sao?” Cô không vui lắm. Làm Tầm thủ phải tách khỏi trận đấu, chẳng thấy vui chút nào.
Đội trưởng vỗ vai Cedric, nói: “Cậu ấy hợp làm Truy thủ hơn. Nhưng không có gì khác biệt, năm nay các cậu đều là dự bị.”
Mavis thở dài: “Dự bị có cơ hội ra sân không ạ?”
“Tất nhiên.” Đội trưởng thở dài, “Chúng ta là đội cần dự bị nhất đấy.”
Mavis: “?”
Thủ môn nói: “Lúc nào cũng có sự cố xảy ra. Trước trận đấu quá căng thẳng nên bị đau bụng, ăn nhầm thức ăn hỏng bị ói, thi đấu giữa chừng thì phải rời sân, hay khi đấu với Slytherin, bị Bludger đánh trúng…”
Kết luận: “Chúng ta ít nhất cần hai người dự bị.”
Mavis: “Em bị say chổi mà.”
“Vì Hufflepuff.” Đội trưởng: “Em cố gắng khắc phục nhé.”
Mavis: “…”
Tham gia vào đội Quidditch của nhà cũng có lợi ích.
Dù chỉ là cầu thủ dự bị, trường vẫn cấp cho cô hai bộ đồng phục, một bộ mùa đông và một bộ mùa hè, chất lượng đều rất tốt. Hơn nữa, đội trưởng còn nói miễn là còn trong đội, mỗi năm sẽ được cấp hai bộ.
Mỗi năm!
Say chổi đã là gì, cô chịu được!
Ba tháng học kỳ mới trôi qua, Mavis thỉnh thoảng đi dạo đêm.
Lý do... không ngủ được và đói bụng.
Nguyên nhân là do cô bắt đầu lớn nhanh, và sự phát triển cơ thể này có tác dụng phụ. Dù không cần điều trị đặc biệt, nhưng vào ban đêm những cơn đau nhói đến rồi đi vào ban đêm, đau đến mức cô không thể ngủ nổi.
Thêm vào đó, tuổi dậy thì khiến nhu cầu năng lượng của cô cao bất thường, bụng lúc nào cũng như không bao giờ no.
Bình thường, Mavis vốn đã ăn rất nhiều, nhưng không biết có phải là do tiêu hao phép thuật nhiều hay không, dù ăn no trước khi ngủ, cô vẫn bị đói giữa đêm.
Đã tỉnh giấc thì càng không thể nhịn được.
Vì vậy, một ngày nọ, khi không thể ngủ được, cô cầm theo đồng hồ quả quýt, rón rén chạy đến nhà bếp để tìm chút đồ ăn đêm.
Ở cửa, cô chạm mặt cặp song sinh.
Mavis: “Hai cậu...?”
Fred đưa ra một đĩa bánh quy: “Có muốn cái này không?”
Mavis lập tức nhét hai cái vào miệng, lẩm bẩm hỏi: “Hai cậu đang làm gì vậy?”
“Đi dạo đêm chứ sao.” George nói: “Muốn tham gia kế hoạch khám phá lâu đài của bọn mình không?”
Mavis: “Đi!”
Fred nói: “Cậu thường đến thư viện, có biết khu sách tàng hình không?”
Mavis: “Biết chứ, đó là một khu vực bí mật trong thư viện, nơi chứa những cuốn sách liên quan đến bùa chú tàng hình, nhưng bản thân nó cũng vô hình.”
George: “Chúng ta cần tìm nó, sau đó—”
Fred: “Học một bùa chú tàng hình cao siêu, như thế—”
George: “Chúng ta sẽ không còn lo lắng về Filch nữa.”
Mavis cảm thấy đây là một kế hoạch lớn, quyết định vào bếp xin một cốc sữa nóng, uống cạn rồi mới bắt đầu làm việc.
Họ cẩn thận bước lên tầng hai, suýt nữa thì gặp bà Norris, nhưng may mắn là khi họ sắp tới, cầu thang xoay khiến nó bị đưa lên tầng ba.
“May mắn thật.” Cặp song sinh kẹp Mavis ở giữa, đưa cô lướt nhanh đến cửa thư viện.
“Alohomora.” Họ mở khóa cửa thư viện và nhanh chóng chui vào.
Mavis: “Lumos.”
Cô chiếu sáng xung quanh, hỏi: “Vậy, làm thế nào để tìm?”
“Chúng ta có một trợ thủ nhỏ.” George lấy từ trong áo choàng ra một con chuột, cổ vũ: “Đi nào Scabbers*, cho bọn tao xem mũi của mày lợi hại thế nào đi.”
* Scabbers là con chuột cưng của Ron Weasley trong loạt truyện Harry Potter của J.K. Rowling. Ban đầu, Scabbers được cho là một con chuột bình thường và đã sống với gia đình Weasley trong nhiều năm. Tuy nhiên, sau đó được tiết lộ rằng Scabbers thực ra là Peter Pettigrew (Đuôi Trùn), một Animagus – phù thủy có khả năng biến hình thành động vật. Pettigrew là kẻ phản bội đã tiết lộ nơi trú ẩn của cha mẹ Harry Potter cho Voldemort, dẫn đến cái chết của họ.
Mavis: “……”
Thật không ngờ, cứ tưởng ông ta đang ở nhà Weasley, ai ngờ bây giờ lại là thú cưng của cặp song sinh.
Vậy nếu giờ cho một bùa “Aparecium (Hiện hình)” thì sẽ thế nào nhỉ?
Cô hắng giọng: “Mình cũng thử xem sao.” Rồi vung đũa phép lên: “Aparecium.”
Ánh sáng lấp lánh lướt qua, một dãy sách đột xuất hiện trên kệ sách gần đó, số sách mà bình thường hoàn toàn chưa từng thấy.
Nhưng Scabbers vẫn không có phản ứng gì, rõ ràng bùa chú này không có tác dụng với Animagus.
Khu vực sách tàng hình cũng không xuất hiện.
Mavis suy nghĩ rồi đổi bùa chú khác: “Specialis Revelio (Hiện nguyên hình).”
Có thứ gì đó lấp lánh trong góc.
Cô tiến lại gần, tăng cường pháp lực: “Specialis Revelio.”
Một dãy kệ sách ẩn hiện ra.
“Wow, ‘Thuật ẩn thân cao cấp’, ‘Sự biến đổi của bùa ẩn thân’, ‘Phương pháp chế tạo áo choàng tàng hình’.” Cả ba người hào hứng, lập tức lấy cuốn đầu tiên xuống và mở ra đọc.
“Bùa ẩn thân được chia thành bùa tàng hình và bùa huyền thân, loại thứ nhất giúp sinh vật hoặc vật thể biến mất, loại thứ hai thì làm người hoặc vật hòa lẫn với môi trường xung quanh.”
Ba cái đầu chụm vào nhau, chăm chú ghi nhớ từng câu từng chữ một.
“Bùa tàng hình là bùa cấp cao, nếu thi triển sai có thể khiến vật thể biến mất vĩnh viễn. So với nó, bùa huyền thân có mức độ nguy hiểm thấp hơn nhưng đòi hỏi kỹ thuật cao.”
Mavis vừa đọc vừa rút đũa phép ra: “Nhân đôi.”
Thất bại, quả nhiên có bùa chú bảo vệ.
Nhưng cô không lo lắng, thò tay vào túi áo choàng, lấy ra một cuốn sổ và bút.
Bắt đầu sao chép.