Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 24: Kỳ nghỉ hè tiếp tục

Kỳ nghỉ hè của người ta là học thư pháp, học piano, học khiêu vũ.

Còn lớp hè của Mavis... là "Thế giới Động vật".

Trong thế giới thực, mỗi ngày cô đều phải giúp bác Hagrid chăm sóc những sinh vật huyền bí kỳ lạ, giống như đã bắt đầu môn học của năm ba trước thời hạn. Trong mơ còn quá đáng hơn, đôi khi cô phải học cách tiêu diệt các sinh vật huyền bí.

Sau một thời gian, cô mới nhận ra rằng, thời xưa, phù thủy sợ các sinh vật huyền bí nhiều hơn là bảo vệ chúng. Để đảm bảo an toàn tính mạng của phù thủy, trong một số trường hợp, họ được phép gϊếŧ sinh vật huyền bí.

Sau đó, nhờ vào sự nỗ lực của Newt và một số người khác, sự hiểu biết về sinh vật huyền bí dần tăng lên, nên mới dần dần chuyển sang bảo vệ chúng.

Vì vậy... vào đầu thế kỷ 20, môn học về sinh vật huyền bí của Newt có phần hơi máu me.

Tuy nhiên, Mavis đã phát hiện ra rằng chỉ cần cô không chủ động bắt chuyện với người ta, giáo sư sẽ "không nhìn thấy" cô và sẽ không yêu cầu cô tiến lên để thực hiện bùa chú.

Hơn nữa, điều này cũng chỉ diễn ra vài lần. Có vẻ như giáo sư đã cảm nhận được sự phản kháng từ cô, vì những giấc mơ sau đó không còn xuất hiện mấy cảnh máu me này nữa.

Hầu hết thời gian là Newt đang giảng bài.

Tất nhiên, vì bản thân Newt cũng là một học sinh, nên anh ấy không dạy học theo cách của Dumbledore hoặc giáo sư Sykes, mà thường chỉ dạo bước trong Rừng Cấm, nhìn thấy gì thì sẽ giải thích về thứ đó.

Mavis đã nhận biết được Bowtruckle, chứng kiến khoảnh khắc con Occamy ra đời, và còn phải cùng anh đuổi bắt Niffler khắp lâu đài.

Toàn thân tê liệt.jpg

Nhưng nói chung, quả không hổ danh là niềm tự hào của Hufflepuff, việc phiêu lưu cùng Newt thật quá thú vị.

Ban đầu, Mavis không thích sinh vật huyền bí, luôn giữ khoảng cách với chúng. Nhưng khi con Fwooper mới sinh dụi vào lòng bàn tay cô, cô dần có chút siêu lòng.

Một con chim mập mạp, lông xù, không biết bay.

Cảm giác có chút đáng yêu (ツ)/~

Cũng có những thứ khá ghê tởm.

Newt đưa cho cô một miếng thịt khô kỳ lạ và bảo cô ăn, nói rằng đó là khối u trên lưng chuột Murtlap, sau khi ngâm muối thì có thể giúp tăng khả năng chống lại phép thuật hắc ám và vận rủi.

Mavis nuốt nước bọt, rồi nghĩ ra một cách: "Để lát nữa em ăn."

Cô nhét miếng thịt vào túi quần.

Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra túi quần.

Không có gì cả.

Cô mặc áo thun rộng để ngủ, mà vốn dĩ chiếc áo đó không có túi. Cô lật tung chăn gối, cũng không tìm thấy gì.

Vật trong mơ không thể mang về hiện thực.

Mavis có chút tiếc nuối nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã có rất nhiều lợi thế, thật sự chẳng có gì để không hài lòng cả.

Ngoài những điều trên, làm việc tại Hogwarts còn có một số lợi ích khác.

Ví dụ như bảo dưỡng chổi bay. Dù mỗi tuần phải làm đến mức hai tay dính đầy dầu, nhưng cả sân Quidditch rộng lớn cũng thuộc quyền sử dụng của mình cô.

Mavis thử từng chiếc chổi một, mỗi chiếc đều cưỡi bay hai vòng. Có một chiếc bị hỏng, cô cố sửa nhưng không thành công, đành phải viết thư cho bà Hooch để báo cáo tình hình.

Bà Hooch nói không sao, có vài chiếc chổi đã hỏng nhiều lần, nên loại bỏ là chuyện bình thường.

Giáo sư Sprout thường ghé qua mỗi mười ngày một lần.

Bà đến để chăm sóc cây cối trong nhà kính và giải quyết những vấn đề mà Mavis không thể xử lý. Dần dần, Mavis học được thêm nhiều kiến thức về thảo dược, những thứ mà bình thường phải đến năm hai hoặc năm ba mới học được, cô đã làm quen trước.

Tháng Tám, hoa cúc nở rộ, Hagrid dự định đến Thung lũng Godric để thăm Lily và James.

Mavis hỏi có thể đi cùng được không.

Hagrid ngạc nhiên: “Bố mẹ cháu cũng ở đó à?”

“Bố mẹ cháu đều là Muggle.” Thực ra Mavis không biết cha ruột của mình là ai, ông ta là một gã tệ bạc, sau khi làm mẹ cô mang thai thì biến mất không tung tích. Mẹ cô không có khả năng nuôi nấng, đành sinh con trong trại cứu trợ rồi bỏ đi.

Cô thành thật nói: “Harry là bạn của cháu, nghe nói bố mẹ cậu ấy ở đó, cháu muốn đến đặt một bó hoa.”

Hagrid ngớ người: “Sao cháu lại quen thằng bé?”

Mavis giải thích ngắn gọn về hoàn cảnh của mình.

Hagrid không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý đưa cô đi cùng.

Tại đó, họ gặp Dumbledore.

Dumbledore nhìn thấy Mavis, có vẻ rất ngạc nhiên.

Hagrid thay cô giải thích: “Mavis là bạn của Harry.”

“Quận Surrey cũng không xa cô nhi viện lắm, thỉnh thoảng em đến đó kiếm việc làm.” Mavis nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của ông cụ, thẳng thừng nói: “Harry cũng không có bố mẹ, nên bọn em nói chuyện khá hợp nhau.”

Dumbledore hỏi: “Trò có kể cho cậu ấy về thế giới phép thuật không?”

Mavis lắc đầu: “Cậu ấy có vẻ không biết gì cả, nên em cũng không nói gì.”

“Tại sao vậy?” Ông cụ tò mò.

Cô chớp mắt: “Em chỉ đoán thôi, có lẽ thân phận của cậu ấy cần được giữ bí mật, để tránh bị kẻ thù phát hiện và tìm đến trả thù.”

Hagrid xen vào: “Những kẻ đó đều đang ở Azkaban.”

“Nghe nói vẫn có người trốn thoát.” Mavis đúng lý hợp tình nói: “Hơn nữa, nếu cậu ấy cần biết thì lẽ ra đã phải biết rồi. Vì không ai nói cho cậu ấy, hẳn là có lý do phải giữ kín. Dù sao thì sang năm cậu ấy cũng sẽ biết, nên em nghĩ tốt hơn là không nên tỏ ra thông minh quá.”

Dumbledore mỉm cười.

Ông nhìn cô bé trước mặt, trong ánh mắt mang phần dò xét và quan tâm: “Trời nóng thế này, có muốn đến nhà ta uống chút nước lựu không?”

Mavis vui mừng ra mặt.

Hogwarts không cung cấp ba bữa ăn nữa, nên đã rất lâu rồi cô chưa được uống nước trái cây.

Nhà Hagrid thì chỉ có rượu rum QAQ

“Có phiền ông không?” Hagrid ngại ngùng gãi đầu, vừa thấy thích lại vừa hơi ngại.

“Coi như đến bầu bạn với một ông già như ta.” Dumbledore chân thành mời họ: “Trò Lin, ta còn có kẹo chuột (nụ cười của Mavis biến mất), hoặc là, kẹo sô cô la nhân rượu? Bánh vạc?”

Mavis: “Cảm ơn thầy hiệu trưởng!”