Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 23: Công việc khó khăn

Trời đã khá muộn, bà Hope không yên tâm khi để Mavis tự về, nên đã nhờ bà đầu bếp của cô nhi viện đưa cô về một đoạn. Bà đầu bếp và người làm vườn là vợ chồng, họ không sống ở đây, mỗi ngày đều đạp xe đi về.

Trước khi rời đi, Mavis đã thay một đôi giày khác.

Cô nhi viện có rất nhiều giày cũ, những đôi cô không đi vừa có thể cho các trẻ nhỏ hơn mang, đôi giày cô thay vào cũng là giày cũ do người khác quyên tặng.

Dù giày có hơi lớn không ôm chân và cũ một chút thì cũng chẳng sao.

Vợ chồng bà nấu bếp đã đưa cô đến giao lộ Charing. Mavis tìm một bot điện thoại công cộng gần đó, bỏ vào một đồng xu một pence (do bà Hope đưa), chuông reo ba tiếng rồi gác máy.

Điều này có nghĩa là cô đã về đến nhà an toàn.

Do không gọi được, nên đồng xu lại bị nhả lại, cô cẩn thận cất đi.

Cô đến Quán Rượu Ba Bệ, hỏi ông chủ có thể mượn lò sưởi không, nói là muốn đến Quán Rượu Đầu Heo tìm bác Hagrid.

“Nể mặt Hagrid,” ông chủ Tom nói: “chỉ lần này thôi.”

“Cảm ơn ông chủ.” Mavis mỉm cười.

Cô nắm chặt bột Floo, lớn tiếng nói: “Quán Rượu Đầu Heo.”

Một đám lửa bùng lên, cô lao vào.

Đã đến Quán Rượu Đầu Heo.

Bác Hagrid đang say khướt, gần như gục xuống dưới bàn.

Mavis: “……” Hôm nay liệu có về nhà được không?

Rõ ràng là không thể.

Cô chỉ có thể tìm một chỗ khuất, ngồi đó ngẩn người.

Sau đó, cô nghe thấy ai đó nói: “Quirinus, ở đây.” Người đó lại giới thiệu với người bạn bên cạnh: “Đây là Quirrell mà tôi đã nói, anh ấy đã từng đến Mỹ.” Rồi quay qua hỏi người vừa đến: “Tiếp theo anh định đi đâu?”

“Năm sau dự định đi Bán đảo Balkan.” giáo sư Quirrell tương lai nói.

Mavis tò mò liếc nhìn anh ta.

Lúc này Quirrell vẫn chưa quấn khăn trùm tỏi, trông như một chàng trai trẻ nhút nhát. Anh ta đang nói với bạn: “Tôi nghe nói ở đó có một loại phép thuật đặc biệt… muốn đi xem thử…”

Quán Rượu Đầu Heo nổi tiếng là nơi dễ bị nghe lén, nên mọi người cũng rất đồng lòng không bàn chuyện quan trọng ở đây.

Mavis không nghe thêm, tiếp tục thu mình ở góc như một người vô hình.

Vài tiếng đồng hồ sau, Hagrid tỉnh dậy, cưỡi mô tô đưa Mavis về Hogwarts.

Vì vậy, Mavis đã nhận ra tầm quan trọng của việc kiểm tra nồng độ cồn của tài xế.

Cô choáng đến trưa hôm sau mới dậy.

“Cháu tỉnh rồi à?” Bác Hagrid không để ý đến sự vắng mặt của cô sáng nay, ngược lại, ông còn hơi xấu hổ, gãi gãi mái tóc rối bù: “Đến đây, ăn chút gì đi.”

Ông đưa cho cô cái bánh đá khiến người ta tuyệt vọng.

Mavis đẩy ra: “Cháu đi nướng một ít bánh mì, tối ăn sandwich nhé?”

Hagrid không phản đối.

Mavis thuần thục vung đũa phép. Giờ đây, món cô làm ngon nhất không phải món Trung Quốc, mà là bánh mì nướng, vì có rất nhiều loại phép thuật dùng để nướng bánh, các phù thủy thậm chí đã viết rất nhiều sách về điều này.

Và việc dùng phép thuật làm bánh thì giống như dùng máy làm bánh, chỉ cần thực hiện đúng câu thần chú là bánh sẽ không bị dở.

Chỉ trong chốc lát, bột đã vào lò nướng.

Mavis thiết lập một bùa hẹn giờ, đến giờ sẽ tự động tắt lửa, nhiệt độ còn lại sẽ làm cho bánh mềm hơn.

↑ Trích từ "Phép thuật Nướng Bánh".

Ăn xong bữa trưa, lại đến phần khó khăn hơn với Mavis.

Chăm sóc những sinh vật huyền bí mà bác Hagrid nuôi.

Công việc hôm nay là thu thập nọc của con Billywig.

Loại sinh vật huyền bí này được phân loại là X, không nguy hiểm, bay nhanh và có thể chích người.

Nếu bị chích, người sẽ bay lên. Nọc của nó là nguyên liệu cho nhiều loại thuốc, đồng thời cũng là một trong những nguyên liệu làm kẹo Ong Rít.

Hagrid bảo cô thu thập nọc, phơi khô một phần cho giáo sư Snape, một phần thì bán đi.

Hogwarts là một ngôi trường hào phóng, sản phẩm từ Rừng Cấm, ngoài việc cung cấp cho trường và các giáo sư, nếu bán đi thì là tiền của chính mình.

Bác Hagrid sẵn lòng cho Mavis một ít tiền tiêu vặt.

Cô làm rất chăm chỉ, nhưng cũng rất khổ sở.

Hãy tưởng tượng bạn mặc đầy đủ đồ bảo hộ, đi bắt một tổ ong, rồi phải lấy hết nọc của chúng.

Con Bilywig bay rất nhanh, nếu bị chích thì cô không làm được việc gì nữa, không những phải lơ lửng trên không một lúc mà còn chóng mặt, đứng cũng không vững.

Hagrid gợi ý cô nên dùng túi vải để trùm lên.

Nhưng vừa mới dùng túi trùm lên, chúng đã bay đi hết, còn nhiều con lao thẳng vào mặt cô.

Những con côn trùng bay vù vù va vào mặt bạn một cách ngẫu nhiên, hãy tự tưởng tượng cảm giác ấy.

Dù sao thì đến tối, cô đã biến thành đầu heo, cả thế giới quay cuồng, đảo ngược và nhảy múa.

Ngày mai lại là một ngày mới.

Lại có nhiệm vụ mới.

Horklump.

Đây là một loài động vật nhỏ trông như cây nấm, thích dùng xúc tu thọc xuống đất để đào giun làm thức ăn, khả năng sinh sản cực kỳ mạnh mẽ, chúng có thể nhanh chóng chiếm cả khu vườn.

Hãy thử tưởng tượng, cả khu vườn đầy loại động vật này, đất sẽ bị xới tung, thực vật cũng sẽ bị phá hủy, vì vậy cứ định kỳ, phải dọn dẹp đám Horklump này.

Nhà kính của Giáo sư Sprout càng phải cẩn thận hơn.

Muốn diệt loài này, phải thu thập nọc độc của ốc sên biến màu.

Ốc sên biến màu, cấp phân loại: XXX.

Mavis: Khi nào mới có lớp học phụ đạo đây?

Lớp học bảo vệ sinh vật huyền bí chỉ bắt đầu từ năm ba, cô đã không thể đợi được nữa QAQ

Cú mèo đã nghe thấy.

Đêm không trăng gió thổi mạnh, lớp học một kèm một lại mở ra.

Không nghi ngờ gì, hôm nay giáo viên chính là người hiểu biết nhất về sinh vật huyền bí, niềm tự hào của Hufflepuff, thế hệ đầu tiên trực tiếp đối mặt với Chúa tể Hắc ám – Newt Scamander.

Nhưng… phải nói sao đây, hơi bất ngờ một chút.

Newt chưa từng làm giáo sư ở Hogwarts, nên dáng vẻ hiện ra chỉ là… học sinh khoảng năm năm sáu gì đó.

Rừng cấm, đồng cỏ xanh mướt, chàng trai Hufflepuff nhút nhát ngồi khuất trong góc, mê mẩn quan sát một con rắn đang phát ra ánh sáng màu đỏ.

Mavis đứng cách xa, kiễng chân lên nhìn một hồi lâu.

Thắc mắc: “Có gì đáng xem sao?”

“Tuổi thọ của rắn tro lửa chỉ có một tiếng.” Thái độ của Newt rất nhã nhặn, nhưng không nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Sau khi tìm được nơi đẻ trứng, nó sẽ nhanh chóng hóa thành tro bụi.”

Nghe không có vẻ gì nguy hiểm.

Mavis tiến lên hai bước, cũng ngồi xuống nhìn con rắn… đẻ trứng?

Nói thật, sinh sản luôn là một quá trình đau đớn, rắn tro lửa không ngừng uốn éo, trứng từ từ lộ ra, đỏ rực, như thể bên trong có ánh sáng chói lòa.

Mavis vẫn luôn có tư tưởng sống tiết kiệm: “Trứng này có thể làm đèn không?”

“Không thể.” Newt phản ứng rất nhanh: “Nếu không dùng bùa chú đúng để đóng băng, chỉ trong vài phút, trứng rắn có thể đốt cháy cả một ngôi nhà.”

Mavis: =口=

Cô tỏ ra hứng thú: “Bùa gì? Anh có thể dạy em không?”

Newt quay đầu, ánh mắt lướt qua gò má cô, rồi rơi vào khoảng không phía xa: “Em có thích sinh vật huyền bí không?”

Mavis hơi ngập ngừng, mặc dù nghĩ nên nói thích, nhưng không muốn nói dối nên thành thật lắc đầu: “Em thích động vật lông xù đại loại như mèo, chó, cú mèo cũng khá ổn.”

Phần lớn sinh vật huyền bí đều trông kỳ dị và nguy hiểm, cô thật sự không thấy chúng dễ thương.

Newt không nói gì.

“Còn về sinh vật huyền bí…” cô nghĩ một lúc rồi nói: “Em hy vọng có thể nhận diện được chúng, phân biệt được chúng nguy hiểm hay không, biết cách xử lý, để không bị chúng làm hại.”

Trước đây, Mavis cũng thích xem video khoa học, thích tìm hiểu một số thói quen sinh hoạt của một số sinh vật, nhưng chỉ có giới hạn ở đó, cô không muốn ngày nào cũng ở cùng chúng, cũng không thấy chúng đẹp.

Gián, nhện, sâu lông gì đó, thật đáng sợ.

Nếu lớp của Newt phải thế này mới vào học được, thì thôi bỏ đi.

Làm người đừng ép buộc bản thân.

Ai ngờ Newt ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua cô, nhưng lại nói: “Như vậy là đủ rồi.”

Mavis: “?”

Anh ta nói: “Hiểu biết về chúng, mới biết cách sống chung với chúng.”