Con Cú Của Tôi Bị Lạc Đường

Chương 7: Ngày tháng đi học

Sáng thứ Tư, tiết học đầu tiên là môn Biến Hình.

Mavis trông đợi suốt cả buổi, nhưng giáo sư McGonagall không hề biến thành mèo. Đến giờ dạy, bà mới sải bước vào phòng và nghiêm túc quan sát các tân sinh viên.

"Môn Biến Hình là một môn học sâu rộng, ta cần các trò phải tập trung cao độ." Bà nói với vẻ uy nghiêm, sau đó biến bục giảng thành một con chó và nó xông đến nhe răng với đám học sinh ngồi hàng đầu.

Màn trình diễn này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Các tân sinh viên nhìn nhau, vừa căng thẳng vừa phấn khích.

Tuy nhiên, giáo sư McGonagall hoàn toàn không cho họ thực hành, thay vào đó, bà bắt đầu giảng về lý thuyết và những điều cấm kỵ.

Bà lấy một vài ví dụ, đặc biệt nhấn mạnh việc không nên tùy tiện sử dụng phép Biến Hình lên sinh vật sống, bởi trong lịch sử đã có không ít trường hợp biến người thành động vật nhưng không thể trở lại hình dạng con người.

Nhưng hình như điều này càng làm các học sinh hào hứng hơn, họ hỏi: "Con người thật sự có thể biến thành động vật ạ? Sau khi biến thành động vật, có phải họ sẽ có thói quen của động vật không ạ? Ví dụ như biến thành chó thì có thích ăn phân không ạ?"

Mavis suýt chút nữa cười phá lên.

Giáo sư McGonagall nghiêm túc trả lời: "Dĩ nhiên là không. Dù con người biến thành động vật vẫn giữ được suy nghĩ của con người. Giờ các trò hãy tưởng tượng xem những người không thể biến lại thành người sẽ đau khổ thế nào."

Các học sinh sửng sốt và lập tức cảm thấy rùng mình.

Mavis cúi đầu chăm chú ghi chép.

Buổi chiều là tiết học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Lý thuyết cơ bản.

Sau bữa tối, Mavis tới thư viện làm bài tập.

Thứ Năm.

Hôm nay có một buổi học vào buổi tối - môn Thiên Văn Học, phải leo lên Tháp Thiên Văn để quan sát các vì sao.

Đây là tòa nhà cao nhất của Hogwarts, cầu thang hẹp, và Mavis leo đến mức thở không ra hơi. Nhưng gió trên cao rất trong lành, có thể nhìn xuống khuôn viên và hồ nước của Hogwarts, khung cảnh đêm thật tuyệt vời.

Chỉ có điều cô không hiểu gì về các ngôi sao.

Ấn tượng duy nhất của cô về thiên văn học là 12 chòm sao, cái gì mà sao Thủy nghịch hành lúc nào.

Bây giờ trước bầu trời đầy sao, dù mở to đôi mắt 10/10, cô cũng khó có thể nhận ra ngôi sao nào sáng hơn, thuộc chòm sao gì, hay đại diện cho điều gì.

Không có năng khiếu.

Thứ Sáu, môn Độc Dược.

Không có chuyện gì đáng kể.

Giáo sư Snape xuất hiện giống hệt trong nguyên tác, lạnh lùng nói: "Cất đũa phép của các trò đi, ta không cần chúng trong lớp học của mình. Không được phép hỏi, hãy nghe kỹ từng từ ta nói, ta không thích phải lặp lại."

Không có Harry, không có mấy màn đối đầu, cũng không có câu hỏi.

Ông viết một loạt các nguyên liệu và đặc tính của chúng, cùng với cách điều chế lên bảng.

Mavis lập tức cuống cuồng ghi chép.

Tiết thứ hai, ông đưa ra một loạt nguyên liệu và yêu cầu học sinh thử thực hành.

Nội dung khá đơn giản: cắt hạt lựu rễ của thực vật (còn hăng hơn tỏi), ép lấy nước sâu bướm (buồn nôn), và nghiền bột khoáng thạch (tay gần như gãy).

Sau đó, ông yêu cầu họ cất giữ các nguyên liệu đã xử lý, vì sẽ sử dụng trong tiết học sau.

Thứ Bảy và Chủ Nhật, làm bài tập.

Mavis gần như dành cả ngày trong thư viện.

Sau khi nhập học, cô mới biết nơi này tuyệt vời đến nhường nào: yên tĩnh, ấm áp và đủ ánh sáng. Quan trọng nhất, có giấy da, bút lông và mực miễn phí.

Những dụng cụ này không thể mang đi, nhưng có thể mượn dùng miễn phí.

Mavis chỉ có một chiếc bút lông cũ nát rụng lông, rất khó dùng, giấy da thì do thầy cô phát trong lớp, còn để viết bài luận phải dùng thống nhất một loại giấy- bài luận không tính số từ mà tính theo độ dài của giấy da.

Mực thì phải tự mua.

Rất đắt.

Tất nhiên phải dùng đồ miễn phí rồi (lý lẽ đầy đủ).

Sau đó, mỗi tuần trôi qua đều là lặp lại những nội dung tương tự, không có thay đổi gì đáng kể.

Tháng đầu tiên cứ thế mà qua.

Mavis tranh thủ viết thư cho Harry, nói với cậu rằng cô đã nhập học, cuộc sống rất tốt, có ăn có uống, thầy cô đều rất tuyệt vời, cô sống rất vui vẻ.

Vì nơi này quá hẻo lánh, dù rất mong đợi thư trả lời từ Harry, nhưng cô nghĩ rằng cậu ấy khó mà gửi thư tới đây được. Lá thư của cô cũng nhờ bạn gửi giúp, đành phải chờ đến kỳ nghỉ hè mới có thể nói chuyện nhiều hơn.

Ngoài ra, việc tuyển sinh ở ngôi trường này khá phức tạp, cô không hiểu rõ lắm. Nếu cậu ấy 11 tuổi mà không được nhận, cô chắc chắn sẽ giúp cậu tìm hiểu, bảo cậu đừng lo lắng.

Viết xong thư, Mavis đột nhiên nhận ra một chuyện.

Hình như cô chẳng có bạn?

Nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy.

Ngày đầu nhập học, ba cô gái khác trong phòng ký túc đã rất thân quen nhau, nhưng vì cô phải nằm viện nên đã bỏ lỡ buổi giới thiệu làm quen.

Sau đó, mỗi ngày cô đều bận rộn với việc học, làm bài tập, đi thư viện tận dụng đồ miễn phí, nhịp sống của cô không hề đồng điệu với các bạn học khác.

Nhưng dù sao đây cũng là Hufflepuff.

Các bạn học của cô thích ngồi trong phòng sinh hoạt chung chơi cờ phù thủy, khám phá những cầu thang biết di chuyển, và bàn tán xem các bức chân dung treo tường có phải là người thật không. Nỗi lo lớn nhất của họ là bị Peeves trêu chọc, quên làm bài tập, và thắc mắc tại sao năm nhất không được chơi Quidditch.

Mavis cũng không tính là bị cô lập, chỉ là cô không tìm ai chơi cùng, và người khác cũng không tìm được cô, nên tự nhiên không có bạn bè.

Cô thấy như vậy cũng tốt.

Làm bạn với Harry không phải là quan hệ bạn bè giữa đứa trẻ lớn và đứa trẻ nhỏ hơn, mà giống như việc độc giả giao lưu với nhân vật chính.

Lúc này, sự non nớt của Harry hoàn toàn bị cô bỏ qua, ngay cả khi cậu ấy ngốc nghếch, cô cũng có cảm giác “haha, đấng cứu thế hồi nhỏ đúng là ngây thơ đáng yêu”.

Nhưng suy cho cùng cô vẫn là một người trưởng thành, mà việc làm bạn với một đứa trẻ 11 tuổi không phải làm khó họ, mà là làm khó chính cô.

Những người khác đến Hogwarts giống như học sinh tiểu học đi học, một nửa là học, một nửa là sống.

Còn cô thì như một nghiên cứu sinh đi học, hoàn toàn chỉ đến để tiếp thu kiến thức và phấn đấu vì tương lai, mối quan hệ với các bạn học chỉ cần không xung đột và có thể hỏi bài tập lẫn nhau là đủ.

Mavis nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.

Sức người có hạn, cô còn có nhiều vấn đề phải đối mặt, đâu có thời gian mà lo nghĩ đến chuyện kết bạn.

—— Vấn đề gì á?

Cô đã thất bại 4 lần trong môn Độc Dược.

Tổng cộng mới chỉ học 4 tiết Độc Dược thôi đó!!

Không hiểu sao, rõ ràng cô đã làm theo từng bước một, cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà các loại độc dược cô nấu ra không bao giờ đúng.

Đáng lẽ phải có màu tím, thì lại là màu hồng.

Đáng lẽ phải trong suốt, thì lại có cặn bột.

Đáng lẽ phải có mùi thơm, thì lại có mùi kỳ quái.

Mịa nó thật sự quá phi lý!!!

Chẳng lẽ tài năng sát thủ nhà bếp kiếp trước cũng được mang tới đây sao?

Mavis suýt bật khóc.

Điều tồi tệ hơn nữa là, sau vài lần thất bại, giáo sư Snape nổi tiếng đã chú ý đến cô.

Ông ấy như ác quỷ, lạnh lùng đứng bên cạnh cô, quan sát từng động tác của cô.

Kể từ đó, mỗi bước cô làm đều trở nên vụng về hơn hẳn, ngón tay dường như không chịu nghe lời, ngay cả việc sắp xếp vài cái lá cũng không làm nổi, tay chân lóng ngóng.

Cô buộc phải kiểm tra ghi chép sau mỗi bước làm.

Trọng lượng có đúng không? Động tác khuấy có đúng không? Hướng khuấy có sai không?

Cuối cùng cũng xong, mọi bước đều đúng, vậy mà trong vạc, thuốc độc vẫn "sùng sục" nổi lên bọt khí.

Đáng lẽ phải là một loại độc dược nhạt màu và hơi hôi, thuốc của cô thì đúng là hôi rồi, nhưng màu sắc vẫn đυ.c ngầu.

Mavis: Mình đã sai ở đâu chứ???

"Tại sao không kiểm tra dụng cụ trước khi vào học?" Giáo sư Snape lạnh lùng nói: "Vì sự cẩu thả của trò, Hufflepuff bị trừ 1 điểm."

Rồi ông bỏ đi.

Mavis hoàn toàn mơ hồ.

Cô nhìn Snape, rồi nhìn lại nồi thuốc thất bại của mình, cuối cùng cũng hiểu được ý của ông, nhanh chóng kiểm tra lại dụng cụ.

Cái vạc, dù là đồ cũ, nhưng không bị hỏng, chắc là không có vấn đề gì nhỉ?

Lọ thủy tinh, cũng là đồ cũ, cũng không hư, chỉ có màu hơi đυ.c, nhưng nó chỉ dùng để đựng thuốc thôi mà. Thuốc của cô từ trong nồi đã hỏng rồi, chắc chắn không phải hư hỏng trong quá trình lưu trữ.

Que khuấy, chất liệu cũng không sai, vẫn là pha lê mà.

Cân tiểu ly? Không phải là đã nhờ người bán cân chỉnh sao? Khi không có gì thì hai đầu vẫn cân bằng, kim chỉ cũng không lệch mà.

Mavis lục lọi kỹ càng, cuối cùng phát hiện ra vấn đề.

Quả cân... bị rỉ sét rồi.

Tất cả các nguyên liệu mà cô cân đều không chính xác.