Cô Mavis Lin đã đạt được một thành tích mới ở Hogwarts.
Vào ngày nhập học đầu tiên, cô đã vào nằm ở phòng y tế của trường.
Ôi, chuyện là thế này: sau bài phát biểu của hiệu trưởng là bắt đầu tiệc. Ai cũng biết rằng đồ ăn của nước Anh không ngon, nhưng với người mười năm chưa từng được ăn no thì thức ăn cho lợn cũng trở nên ngon miệng, huống chi đồ ăn ở Hogwarts không tệ chút nào.
Sườn lợn, bò bít tết, gà nướng, khoai tây nướng, súp rau... Nhìn bàn tiệc ấy, ngay cả Voldemort cũng không cưỡng lại được.
Mavis hoàn toàn hiểu được nỗi ám ảnh của Voldemort với Hogwarts, từ một nơi thiếu ăn thiếu mặc mà đến một ngôi trường đầy đủ và kỳ diệu như thế này thì quả thực đây chính là thiên đường.
Ban đầu cô còn định kiềm chế, nhưng một khi đã bắt đầu ăn thì không thể dừng lại.
Cơ thể như đang gào lên với cô rằng: “Ngươi cần ăn thịt, ngươi cần ăn tinh bột, ngươi cần ăn đạm, ngươi cần ăn trái cây, ngươi thiếu vitamin, thiếu khoáng chất, cái gì ngươi cũng thiếu.
Cho ta ăn đi, ăn thật nhiều vào.”
Bữa chính đã quá phong phú, món tráng miệng lại còn có cả kem, donut và pudding.
Cả đời Mavis chưa từng ăn một viên kem nào, nên cô không thể cưỡng lại được, dù bụng đã no căng nhưng vẫn cố nhét thêm viên kem vào miệng.
Vừa ăn xong thì vẫn ổn, cô theo mọi người vào phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff dưới tầng hầm, rồi tìm đến phòng ngủ được phân, còn nhanh chóng tắm rửa.
Nhưng sau đó thì không ổn nữa.
Khi đứng dậy, dạ dày như chứa cục chì nặng trĩu, đau đớn khó chịu, nằm xuống thì bụng lại nặng nề, như thể có thứ gì đó đang đè lên cổ họng, cực kỳ buồn nôn.
Ban đầu Mavis định thôi cho qua, nhưng càng nằm càng khó chịu, đành phải bò dậy.
Cô vào nhà vệ sinh để cố nôn, nhưng không thể nôn ra, cổ họng thì cứng ngắc.
Sợ lỡ mất ngày học đầu tiên, thấy vẫn chưa đến giờ đi ngủ, cô liền vội vàng đến phòng y tế.
Bà Pomfrey thấy cô tới thì ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
“Em ăn nhiều quá.” Mavis nhanh chóng giải thích tình hình: “Dạ dày rất khó chịu, xin hãy giúp em.”
“Con bé này thật không biết điều.” Bà Pomfrey có chút tức giận, nhưng thấy Mavis tự mình đến khám với vẻ mặt đầy xấu hổ, bà lại kìm lại, nhanh chóng nói: “Ta sẽ đi lấy thuốc, trò uống xong rồi hãy nói.”
Thế nhưng chuyến đi này của bà ấy lại kéo dài đến sau giờ giới nghiêm.
8 giờ 15 bà Pomfrey mới trở lại, giải thích rằng: “Thuốc tiêu hóa vẫn chưa được chuyển đến, đây là thuốc ta nhờ thầy Snape – giáo sư môn Độc dược của các trò – lấy giúp.”
Mavis hoảng sợ uống thuốc.
Sau đó, cô bắt đầu đánh rắm.
Bụp—bụp—bụp—
Bà Pomfrey nói: “Đã quá giờ giới nghiêm rồi, trò hãy nghỉ ngơi ở phòng bệnh đi.”
Mavis không muốn mất mặt ngay ngày đầu nhập học, liền vội vàng đồng ý.
Phòng bệnh trống trải, giường thì nhỏ, kém xa so với giường nệm mềm mại của Hufflepuff, nhưng so với cô nhi viện, ít ra cũng có chăn mới và ấm áp.
Mavis không phàn nàn gì, nằm xuống và đi ngủ.
Dạ dày bắt đầu co bóp, cô tiếp tục đánh rắm, phòng bệnh quá trống nên còn có tiếng vọng lại.
Hóa ra đây là hậu quả của việc ăn uống vô độ. Cô vùi mặt vào chăn, lòng đầy tuyệt vọng.
Tuy nhiên, nước bùa thì vẫn là nước bùa, hiệu quả tốt hơn hẳn thuốc thông thường, nửa tiếng sau Mavis không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức cô đúng giờ.
Mavis gấp gọn chăn trên giường bệnh, cảm ơn bà Pomfrey, rồi vội chạy đi ăn sáng.
Bữa sáng này cô kiềm chế hơn một chút, không dám ăn quá dầu mỡ, chỉ ăn hai chiếc bánh nhân việt quất, uống một bát ngũ cốc to, ăn hai quả trứng chiên và N lát thịt xông khói, lấy thêm một nắm kẹo, mà thôi.
Huynh trưởng phát thời khóa biểu, tiết đầu tiên là môn Bùa chú, trên tầng bốn của Hogwarts.
Cầu thang rất rắc rối.
Mavis quyết định đi theo mọi người.
Ai đi đâu cô đi đó, cả nhóm kéo nhau đi, nếu muộn thì cũng muộn cả nhóm. Tuy nhiên, Hufflepuff đúng là ngôi nhà của những người thân thiện, huynh trưởng đã vội vã tới và dẫn họ đến lớp học.
“Quen rồi thì các em sẽ biết đi như thế nào.” Huynh trưởng nhắc nhở nói: “Tuần này, sáu huynh trưởng của chúng ta sẽ luân phiên dẫn các em đến lớp, sợ lạc đường thì cứ đợi ở đại sảnh.”
“Cảm ơn huynh trưởng.” Các chú lửng rất biết ơn, lại càng cảm nhận được sự ấm áp của nhà Hufflepuff.
Tiết Bùa chú học cùng nhà Slytherin.
Giáo sư Flitwick đứng trên một chồng sách, điểm danh, tự giới thiệu, rồi hỏi họ: “Có ai đã học được bùa chú nào chưa? Bất cứ bùa gì cũng được.”
Mavis liếc nhìn xung quanh, không dám thể hiện.
Cô bé xinh đẹp như búp bê là người giơ tay đầu tiên.
“Cô Harris.”
Connie Harris giơ đũa phép lên: “Orchideous (Hoa lan nở).”
Một bó hoa lan nở ra từ đầu đũa phép của cô bé.
“Xuất sắc. Slytherin cộng mười điểm.” Giáo sư Flitwick không tiếc lời khen ngợi, “Còn ai nữa không?”
Cedric giơ tay.
“Cậu Diggory.”
Cậu ta dùng bùa bay, khiến quyển sách lơ lửng trên không.
Mavis: “…” Lớp mình sao thế này?
Chẳng phải lớp của Harry đến gần lễ Halloween mới học bùa chú hay sao, và chỉ có mỗi Hermione là thành công thôi mà?
Sao các cậu ai ai cũng giỏi thế này?
“Hufflepuff cộng năm điểm.” Giáo sư Flitwick hài lòng hỏi: “Còn ai nữa không?”
Mavis run rẩy giơ tay.
“Cô Lin.”
Cô giơ đũa phép lên: “Cheering Charm (Bùa vui vẻ).”
Cậu con trai ngồi trước cô bỗng bật cười, mà bản thân cậu ta cũng chẳng hiểu tại sao.
"Trò rất thành thạo bùa vui vẻ." Giáo sư Flitwick mỉm cười nói, "Hufflepuff cộng năm điểm."
Mavis thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, câu thần chú mà cô thành thạo nhất là "Lumos" – rất hữu ích khi đọc sách vào buổi tối. Câu thứ hai là "Scourgify" (bùa dọn dẹp), cũng rất tiện lợi, và câu thứ ba là bùa Vui vẻ – dù không có nhiều tác dụng thực tế lắm.
Nhưng ở cô nhi viện, nó rất hữu ích để khiến bọn trẻ ngừng khóc.
Ba lần cộng điểm liên tiếp khiến các học sinh mới hơi náo loạn, nhưng giáo sư Flitwick đã quay lại bục giảng, hắng giọng: "Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với nguồn gốc của các bùa chú..."
Môn bùa chú có hai tiết liền, sau đó là bữa trưa.
Mavis kiềm chế chỉ ăn no khoảng tám phần, rồi mang theo một chiếc sandwich.
Buổi chiều là tiết Thảo dược, giáo sư là bà Sprout, một phù thủy béo tròn, đồng thời cũng là chủ nhiệm nhà Hufflepuff.
Bà mang đến ba chậu cây thuốc và hỏi xem có ai biết về chúng không.
Lớp học này học chung với nhà Ravenclaw, họ giành trả lời hai câu, Cedric trả lời một câu. Mavis hoàn toàn chưa đọc sách nào liên quan đến môn này nên cả tiết chỉ cắm cúi ghi chép.
Sau bữa tối, cô đi đến thư viện để làm bài tập.
Bài tập của môn bùa chú là điền vào chỗ trống, đại khái là “Bùa chú XX” do ai phát minh, phát minh vào năm nào, câu thần chú là gì.
Hoặc là “Bùa XXXXX” là gì, ai phát minh, và viết ra phiên âm cụ thể.
Quá đơn giản~
Bài tập môn thảo dược là viết một bài luận ngắn.
Buổi học hôm nay nói về hoa cúc, nên hãy viết về giá trị dược liệu của hoa cúc và liệt kê ba loại nước bùa cần dùng đến hoa cúc. Bài học không đề cập đến những điều này, hãy tự mình đến thư viện tra cứu.
Quá dễ dàng~
Thứ Ba, buổi sáng có hai tiết học bay, học chung với Gryffindor.
Cedric bay được ngay lập tức (ok, biết rồi, sau này cậu sẽ chơi Quidditch), cặp song sinh nhà Weasley reo hò khi nhanh chóng bay qua (rồi, hai cậu cũng sẽ chơi Quidditch), còn có một cô gái khác cũng rất có tài năng (cô ấy tên là Angelina phải không?)
Mavis… mất hai tiết học để làm quen với cây chổi, và cuối cùng, khi gần hết tiết, cô có thể cưỡi lên chổi và từ từ lướt trên mặt đất.
Cảm giác giống như lái xe điện vậy.
Buổi chiều là tiết Lịch sử phép thuật.
Tiết thể dục quá mệt, tiết học văn hóa là lúc ngủ bù.
Buổi tối, cô làm bài tập, đề bài là "Nguồn gốc của Hogwarts", nên không cần phải hỏi, chỉ cần mượn cuốn Lịch sử Hogwarts và chép lại là được.
Tất nhiên, Mavis cũng không phải không gặp khó khăn.
Nếu đổi sang tiếng Trung, cô có thể viết được một nghìn chữ, nhưng vốn từ tiếng Anh thì không đủ, ngữ pháp cũng chưa từng học đàng hoàng, nên tất cả các bài luận ngắn đều trở thành bài thi viết tiếng Anh khó nhằn.
Câu đảo ngữ viết thế nào nhỉ?
Câu giả định dùng sao ta?
Mệnh đề trạng ngữ viết như thế này có đúng không?