Lục Nghiên Châu lại giữ chặt lấy tay cậu rồi vòng tay ôm lấy eo cậu, ghé sát lại tai cậu, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Đi theo tôi, em sẽ không cần phải lo kiếm tiền nữa, em muốn gì tôi đều có thể cho em.”
Anh tranh thủ lúc Giang Nhiễm say rượu mà lừa cậu, chỉ cần cậu đồng ý rồi thì mọi chuyện sẽ thuận lợi như nước, anh cũng không phải là loại người cầm thú như vậy.
Giang Nhiễm nghe vậy, động tác giãy giụa cũng dừng lại, nhìn Lục Nghiên Châu đầy nghi hoặc.
Lục Nghiên Châu lại tiếp tục dụ dỗ, “Hiện tại đùi tôi ở ngay bên cạnh em, có muốn ôm không? Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có lần thứ hai đâu!”
Dưới ánh mắt rực rỡ của Lục Nghiên Châu, Giang Nhiễm gật đầu, ngoan ngoãn hơn cả tưởng tượng.
Anh buông Giang Nhiễm ra, nắm lấy vai cậu, xoay lại đối diện, hỏi thêm lần nữa, “Em chắc chắn chứ?”
Giang Nhiễm dùng sức gật đầu.
Lục Nghiên Châu khẽ cười rồi ôm chặt cậu, “Sớm biết em dễ thuyết phục khi say như vậy, ngay lần đầu gặp mặt tôi đã cho em uống say rồi.”
Giang Nhiễm không phản kháng chút nào, ngoan ngoãn để anh ôm, thậm chí còn đưa tay lên đùi Lục Nghiên Châu sờ sờ.
Lục Nghiên Châu hít sâu một hơi, giữ tay cậu lại, cúi đầu thì thầm bên tai, “Bảo bối, không cần nóng vội.”
Phía trước, tài xế khi nghe Lục Nghiên Châu hỏi chuyện cũng đã sớm kéo tấm ngăn trong xe lên.
Hiện tại, ghế sau tạo thành một không gian độc lập.
Giang Nhiễm nghịch ngợm, tay cậu hết lần này đến lần khác bị Lục Nghiên Châu giữ chặt, nhưng mỗi lần thoát được lại tiếp tục nghịch ngợm, cuối cùng, Lục Nghiên Châu không nhịn được phải gõ lên tấm ngăn, ra hiệu cho tài xế lái nhanh hơn.
Chiếc xe nhanh chóng đến Tím Khuyết Công Quán.
Lục Nghiên Châu bế Giang Nhiễm đi vào, vừa đặt cậu xuống ghế sô pha xong, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Đùi của Lục Nghiên Châu đã bị ôm lấy.
Cúi đầu nhìn xuống, anh thấy Giang Nhiễm không biết từ lúc nào đã ngồi bệt trên sàn, ôm lấy chân anh, khuôn mặt ửng đỏ của cậu ngước lên nhìn anh, cười nói: “Ôm rồi... Ôm được đùi rồi.”
Lục Nghiên Châu đứng sững tại chỗ, mọi sự bực dọc trong anh lập tức tan biến.
Hóa ra, nãy giờ hai người bọn họ không bắt được sóng não của nhau, Lục Nghiên Châu lại dễ dàng bị Giang Nhiễm trêu đến mức tâm trí không kìm được bồn chồn, thật sự cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Buông tay.” Lục Nghiên Châu tức giận thấp giọng quát.
Lục Nghiên Châu nói thản nhiên: “Tự nhiên mà vô dụng, làm sao có thể trông cậy vào một kẻ say rượu làm theo ý mình được.”
Giang Nhiễm lúc này bám lấy chân anh như một con lười, không chịu buông. Lục Nghiên Châu khẽ động chân, Giang Nhiễm cũng bị kéo theo một nửa.
Cuối cùng, người say khướt ấy còn vỗ nhẹ lên đùi anh, lẩm bẩm: “Đừng chạy…”
Lục Nghiên Châu suýt bật cười thành tiếng, cúi xuống, gỡ tay Giang Nhiễm ra một cách ép buộc.
Giang Nhiễm ngửa đầu, cổ trắng ngần, thon dài. Vì không giữ được chân, khóe mắt cậu bắt đầu ngấn nước. Đôi lông mi dài ướt sũng, từng giọt nước mắt chảy xuống từ đuôi mắt. Cậu ngồi bệt dưới đất, trông như một con vật nhỏ bị bỏ rơi.
Lục Nghiên Châu nửa ngồi trước mặt cậu, ánh mắt đầy sự chiếm hữu. Ngón tay anh lướt qua gương mặt đẫm nước mắt của Giang Nhiễm, rồi dừng lại trên đôi môi hồng nhạt.
Giang Nhiễm đang nức nở, khiến Lục Nghiên Châu bỗng nhiên cảm thấy du͙© vọиɠ âm ỉ lan tỏa. Anh ghé sát vào cậu, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu: “Bộ dạng này của em thật khiến người tôi muốn bắt nạt.”
“Ôm… chân…” Giang Nhiễm mơ màng nói.
“Được, đi tắm trước đã, tắm xong rồi cho em ôm.” Giọng Lục Nghiên Châu trầm thấp, vang vọng.
Nói xong, anh bế Giang Nhiễm ngang người, đưa vào phòng tắm.