Giám đốc và phục vụ nhìn nhau, cùng lúc đứng thẳng người, giám đốc chỉnh lại chiếc nơ của mình, nhẹ giọng nói: “Khách hàng có gu âm nhạc đặc biệt, chúng ta nên tôn trọng.”
Phục vụ gật đầu liên tục, nhưng đêm đó, một người đã bí mật kể lại câu chuyện này dưới dạng một câu hỏi nặc danh trên mạng.
[Ta làm việc tại một nhà hàng Tây, hôm nay đã chứng kiến gu âm nhạc của người giàu "khác biệt" đến mức nào. Kỳ lạ lắm, họ yêu cầu nhân viên kéo violin của tiệm chúng tôi vào trong phòng riêng chỉ để diễn tấu nhạc quảng trường.]
Dưới phần bình luận, một người để lại lời bình: “Đau lòng cho cậu nhân viên đó.”
“Mưu sinh thời nay khó khăn quá!”
...
Nhưng có một bình luận không hợp lắm với những dòng còn lại.
“Sao tôi lại tưởng tượng ra cảnh ‘ông chủ than đá và nghệ sĩ nhỏ bé có một vài chuyện tình bí mật’, nghe khá thú vị nhỉ?”
Rất nhanh, có người đáp lại: “Ông chú bụng phệ giàu mỡ và cậu trai trẻ tự cao ưu nhã, nói cho tôi biết có gì thú vị? Cẩn thận rụng hết răng đấy!”
Ngay lập tức, nhiều người ủng hộ bình luận đó, thậm chí còn @ chủ thớt hỏi về nhan sắc của hai người.
Chủ bài đăng cuối cùng trả lời: “Cả hai đều đẹp trai không chịu nổi.”
Sau đó, cả diễn đàn bắt đầu chuyển từ câu chuyện kỳ quái sang thảo luận về vẻ đẹp của hai người, thậm chí còn có người viết truyện ngắn và một họa sĩ vẽ lại tình huống này.
Dĩ nhiên, đó chỉ là chuyện sau này.
Trong phòng vip, Giang Nhiễm kéo đàn không ngừng, hết bản này đến bản khác, khiến Lục Nghiên Châu gần như bị "tẩy não" bởi nhạc quảng trường.
Cuối cùng, anh không chịu nổi nữa, giật cây đàn violin từ tay Giang Nhiễm: “Hôm nay nghe đủ rồi, về nhà thôi.”
Sau đó, anh gọi phục vụ tính tiền, Giang Nhiễm nghe thấy hai từ “tính tiền”, đôi mắt đều ươn ướt.
Lục Nghiên Châu lấy thẻ ra chuẩn bị trả tiền, nhưng Giang Nhiễm run run cầm điện thoại lên: “Tôi sẽ trả.”
Người phục vụ nhìn qua lại giữa hai người, không biết nên nghe ai, Giang Nhiễm lại lặp lại: “Tôi sẽ trả.”
Lục Nghiên Châu gật đầu với người phục vụ, cuối cùng họ chấp nhận để Giang Nhiễm thanh toán.
Chờ đến khi Lục Nghiên Châu đưa Giang Nhiễm ra khỏi nhà hàng Tây, cậu trông như thể đã mất hết sức sống.
Trên xe, Giang Nhiễm dựa vào ghế, mặt mày buồn bã, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.
Lục Nghiên Châu ghé sát lại nhưng vẫn không nghe rõ, liền gọi cậu một tiếng: “Giang Nhiễm.”
Giang Nhiễm quay đầu chớp chớp đôi mắt hồng nhạt, “Tên tư bản, tên tư bản đáng ghét.”
Lục Nghiên Châu nghe thấy rõ, bật cười rồi vươn tay nhéo má Giang Nhiễm, “Bây giờ biết mắng tôi rồi à, vừa mới nãy là ai đòi trả tiền nhỉ?”
Giang Nhiễm hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Nghiên Châu liền nắm cằm Giang Nhiễm, ép cậu quay đầu lại, “Không thèm nói lý gì cả, nhưng em không có tiền thì tỏ vẻ cái gì? Em tiêu hết bao nhiêu tiền rồi?”
Giang Nhiễm hừ hừ rồi gạt tay Lục Nghiên Châu ra, rút điện thoại mở ứng dụng ngân hàng, nức nở lên án Lục Nghiên Châu, “Ban đầu có sáu số không, giờ chỉ còn lại một chút ít ỏi.”
“Ngày mai tôi phải đi nhặt rác rồi…”
Sau đó cậu ê a hát vang.
"Cải thìa này, trong đất hoang này, ba tuổi này, không có mẹ này..."
Tài xế nghe cũng thấy thương cảm, đôi mắt không kìm được mà nhìn qua chiếc kính chiếu hậu, đánh giá hai người phía sau.
Lục Nghiên Châu xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, vươn tay khép miệng Giang Nhiễm lại.
Anh chưa từng gặp ai say rượu lại có tính tình như thế này, bình thường, Giang Nhiễm rất ôn hòa, lại còn cẩn thận, thậm chí có chút giữ khoảng cách, thế mà khi say, cậu lại tỏ ra nghịch ngợm, có phần vô lại.
Giang Nhiễm bị ép khép miệng, không hài lòng trừng mắt nhìn Lục Nghiên Châu, tay cũng cố gắng bẻ tay anh ra.