“Được thôi, thực ra tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng mà, thấy anh có lòng thành như vậy thì…”
Nam Khanh đón lấy cây bút từ tay hắn, không hề ngần ngại ký tên mình vào bản hợp đồng.
Vệt mực đỏ sẫm lộ ra giữa không khí, Nam Khanh vươn ngón tay, mạnh mẽ ấn xuống phần ký tên của mình.
Chất mực in hằn lên đầu ngón tay và bề mặt giấy, dính chặt vào nhau rồi vang lên tiếng “phụp” nhẹ khi ngón tay được nhấc lên.
Nam Khanh đưa lại bản hợp đồng với đôi mắt đã hơi ửng đỏ.
Hoắc Duật Châu lặng lẽ đón lấy, nét mặt không chút biểu cảm, ký tên mình bằng những nét bút mạnh mẽ và phóng khoáng. Khi hắn không để ý, Nam Khanh nhanh chóng đưa tay lau đi viền mắt ửng đỏ của mình.
Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, chất giọng có chút khàn, lại như mang theo một tiếng thở dài thoáng nhẫn nhịn.
[Bảo bối, nghịch ngợm một chút cũng không sao đâu.]
Nam Khanh lại ngẩn người ra một lúc.
Cậu đột ngột quay đầu lại nhìn Hoắc Duật Châu vừa thu dọn xong giấy tờ, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc. Nhưng đối phương vẫn điềm nhiên, chỉ nhìn cậu với vẻ bình tĩnh: “Sao thế?”
Sắc mặt Nam Khanh trở nên phức tạp hơn.
Không biết có phải là do di chứng từ nhiệm vụ chưa hoàn thành hay không, mà từ hôm qua đến giờ, cậu liên tục nghe thấy những âm thanh ảo tưởng. Như lúc này, Hoắc Duật Châu chẳng nói gì, nhưng cậu vẫn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình.
Nam Khanh do dự một lát.
Hoắc Duật Châu đã đưa ra điều kiện rộng rãi thế này, cậu cũng thấy mình không nên giấu giếm điều gì. Dù sao thì cũng ký hợp đồng rồi, có hối hận cũng chẳng làm được gì nữa.
Gương mặt Nam Khanh thoáng chút nghiêm túc, cậu bắt đầu thú nhận:
“Hình như tôi quên nói với anh một chuyện rồi, thực ra tôi có bệnh.”
Ngón tay Hoắc Duật Châu hơi siết chặt tờ giấy, ánh mắt chăm chú nhìn Nam Khanh không chút biểu cảm.
“Bệnh gì?”
Thấy hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, Nam Khanh cũng nhẹ lòng hơn.
Nhưng cậu lại không chắc liệu chứng ảo thanh này là do tai có vấn đề hay tâm trí bị ảnh hưởng. Suy nghĩ vài giây, cậu đáp chắc chắn:
“Bệnh thần kinh!”
Hoắc Duật Châu hờ hững dời ánh mắt đi, giọng nói nhàn nhạt mang theo sự thờ ơ:
“Ừ, cứ từ từ mà chữa thôi.”
Nam Khanh bĩu môi, bất mãn giơ tay về phía hắn.
“Áo của tôi đâu?”
Ngón tay cậu bị Hoắc Duật Châu nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lan tỏa ra, truyền đến từng thớ da.
Nam Khanh nghĩ về điều khoản trong hợp đồng rồi lập tức thay đổi giọng điệu:
“Chồng ơi, lấy áo cho em đi ~”
Tiếng “chồng ơi” này được cậu kéo dài và uốn éo đầy nũng nịu, chính bản thân Nam Khanh cũng thấy da gà nổi lên, suýt nữa thì muốn rút lại lời vừa nói.
Nhưng Hoắc Duật Châu lại chẳng hề biến sắc, gương mặt đẹp như tượng khắc vẫn lạnh lùng và điềm đạm.
Hắn chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi kéo cậu đứng dậy.
“Áo ở trong phòng thay đồ đấy.”
Nam Khanh bị hắn nắm tay, cùng đi về phía phòng thay đồ.
Bóng dáng cao lớn của hắn che khuất ánh sáng từ cửa sổ, nhưng không hiểu sao, gương mặt lạnh lùng đó lại khiến cậu cảm thấy một chút yên bình.
Nam Khanh không rõ vì lý do gì mà Hoắc Duật Châu lại đột ngột muốn ký hợp đồng yêu đương với mình. Có lẽ là do cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ mà cũng chưa thể rời đi, hoặc cũng có thể cốt truyện đã bị xáo trộn ít nhiều từ khi cậu xuất hiện.
Nhưng dù thế nào đi nữa, có Hoắc Duật Châu bên cạnh vẫn tốt hơn là phải lang thang ngoài đường.
Huống chi, vì người tình trong mộng của hắn là Tiểu Bạch Hoa Bạch Nhuyễn Nhuyễn, hắn chắc chắn sẽ giữ mình trong sạch, chẳng đời nào để ý đến thân thể của cậu.
Mà cho dù có ai thèm để ý thì chắc cũng là cậu tranh thủ lợi dụng hắn trước.
Nam Khanh nghĩ đến đây thì lập tức thấy phấn chấn hẳn, vui vẻ theo hắn bước vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ rộng đến hàng trăm mét vuông, những bộ trang phục mới nhất treo kín hai bên tường. Những mẫu thiết kế của thương hiệu SN mà cậu nhắc đến chiếm trọn một nửa gian phòng, thoáng nhìn qua cũng đủ thấy có những bộ vẫn chưa ra mắt ở các tuần lễ thời trang mùa thu.