Pháo Hôi Xinh Đẹp Lại Nghe Thấy Tiếng Lòng Điên Phê Rồi

Chương 26

Hệ thống đã từng nói với cậu rằng, ngay cả sau khi Nam Khanh đã chết, nhiều năm sau Hoắc Duật Châu vẫn đào mộ lên để hả hê với đống tro cốt của cậu.

Nam Khanh ngồi đó, bỗng chốc không biết phải làm gì, bắt đầu cắn cắn móng tay như thường lệ.

Cậu nghĩ đến việc khoác một cái khăn mỏng rồi ra ngoài, hoặc cắt ngắn quần của Hoắc Duật Châu để biến thành quần soóc mà mặc đi.

Đúng lúc đó, một bóng tối phủ xuống phía trước.

Nam Khanh ngước đôi mắt tròn to lên, thấy Hoắc Duật Châu đưa cho mình tập tài liệu.

Chính là tài liệu hắn đã xem từ khi cậu tỉnh dậy, chưa lúc nào rời tay.

Nam Khanh thoáng ngơ ngác, nhưng ngay lập tức che mắt lại, la lớn:

“Đừng, đừng! Tôi không muốn xem đâu!”

“Đây có phải là bí mật thương mại gì không? Anh cố tình đưa tôi xem rồi sau đó định đưa tôi vào tù à?”

“Tôi nói cho anh biết nhé Hoắc Duật Châu, anh đúng là đồ tư bản máu lạnh! Tôi sẽ không bao giờ mắc bẫy của anh đâu!”

Trên đầu cậu bị một bàn tay vỗ nhẹ.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy cổ tay của Nam Khanh, dễ dàng kéo bàn tay đang che gương mặt cậu ra. Mắt bên kia của Nam Khanh thì nhắm chặt, nhưng bên mắt được che lại thì lại hơi hé ra một khe hở nhỏ, lén lút tinh nghịch liếc sang.

Trên cùng của bản hợp đồng là dòng chữ to, đậm: [Hợp đồng hợp tác yêu đương dài hạn].

Nam Khanh vội vã buông tay khỏi mắt, liếc qua Hoắc Duật Châu với vẻ điềm tĩnh rồi lại quay sang nhìn bản hợp đồng. Phía bên “Bên A” ghi rõ tên Hoắc Duật Châu, còn phần “Bên B” lại là chính tên của cậu.

Hoắc Duật Châu nghiêm túc không chút do dự đẩy bản hợp đồng về phía cậu.

“Hôm qua cậu đề nghị muốn yêu đương với tôi, thế nên tôi đã bảo trợ lý tìm phòng pháp lý của công ty để soạn thảo ra bản hợp đồng này,” Hắn chậm rãi nói với giọng đều đều, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, giả giọng điệu của Nam Khanh tối qua.

“Dù gì thì một thanh niên đẹp trai, có sức hút và có nhiều người theo đuổi như cậu lại hạ mình cho tôi một cơ hội thì tôi đây phải coi trọng chứ.”

Nam Khanh ngớ người, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.

Cậu cảm thấy Hoắc Duật Châu đang trêu chọc mình, nhưng lại không có bằng chứng buộc tội hắn. Ánh mắt của cậu lướt nhanh qua gương mặt hắn rồi trở lại tập trung vào những dòng chữ trong hợp đồng.

[Cả hai bên đồng thuận trên cơ sở bình đẳng và tự nguyện... biệt thự lớn... hàng hiệu xa xỉ... xe sang trị giá hơn 5 trăm vạn... toàn bộ chi phí…]

Nam Khanh đọc lướt qua từng dòng một, càng đọc, mắt cậu càng sáng rỡ. Tim cậu nôn nao muốn ký ngay lập tức, nhưng lại cố giữ vẻ điềm đạm, nhìn Hoắc Duật Châu đầy ngờ vực.

“Anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?”

Người đàn ông lịch lãm với gương mặt tuấn tú, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ánh cười nhẹ thoáng qua trong mắt. Những ngón tay như điêu khắc bằng ngọc nắm lấy tay Nam Khanh, lật bản hợp đồng ra vài trang rồi chỉ vào một đoạn trên tờ giấy mỏng.

Phần nghĩa vụ của “Bên A” trải dài kín ba trang rưỡi, còn nhiệm vụ của “Bên B” chỉ gói gọn trong hai dòng ngắn ngủi:

[Ăn ngủ đúng giờ, không được nghịch ngợm.]

Nam Khanh cảm thấy hơi bối rối, đôi mi dài khẽ run lên.

Lẽ ra cậu nên cảm thấy vui mừng mới phải.

Với thân phận hiện tại của mình, bị người đời ghét bỏ, khinh thường, hễ ai tiếp cận cậu đều muốn lợi dụng hoặc hạ thấp cậu. Cậu đã từ trên cao ngã xuống đáy sâu, không nơi nương tựa, trong tài khoản gần như chẳng còn gì, giữa thành phố xa hoa này đến một bữa ăn tử tế cũng không đảm bảo nổi.

Vậy mà chỉ cần bản hợp đồng này thôi thì mọi vấn đề của cậu đều sẽ được giải quyết.

Cậu không cần lo lắng về việc mưu sinh nữa.

Thế nhưng, không hiểu sao, đôi mắt cậu dần nhòe đi, nước mắt lặng lẽ trào lên khóe mắt. L*иg ngực cậu như có thứ gì chèn lại, mũi cay xè. Cậu hít nhẹ một hơi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra, như cậu thiếu gia ngang bướng ngày xưa lại cố tỏ ra đắc ý và tự mãn.