Không hiểu sao, khi nghe những từ này phát ra từ đầu lưỡi của Hoắc Duật Châu, Nam Khanh cảm thấy có điều gì đó thật mập mờ.
Cậu không thể đoán được Hoắc Duật Châu đang nghĩ gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im, ngẩng cao cằm đối diện với hắn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào má Nam Khanh.
Có lẽ vì đứng quá lâu bên cửa sổ nên ngón tay của hắn hơi lạnh, mang theo hơi lạnh từ cơn bão bên ngoài. Khi chạm vào làn da của Nam Khanh, cậu không khỏi run lên.
Đầu ngón tay của Hoắc Duật Châu lướt xuống, dọc theo gò má rồi từ từ trượt xuống cổ cậu.
Nam Khanh bị ánh mắt đầy ẩn ý của Hoắc Duật Châu nhìn đến mức cả người nổi da gà, nhưng vẫn phải gắng gượng giữ vẻ mặt ngây thơ, cố tỏ ra yếu đuối và đáng yêu.
“Rõ ràng là anh biết rồi mà còn hỏi.” Cậu nói, cố tình uốn nắn giọng của mình thành giọng điệu thật là ngọt ngào.
Nam Khanh cảm thấy cần thử nghiệm xem những gì hệ thống nói có đúng không. Nếu Hoắc Duật Châu thực sự đưa cậu về đây chỉ để trả thù cá nhân thì để có thể nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, cậu sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Nam Khanh mím đôi môi đỏ mọng, rồi bất ngờ đưa tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Hoắc Duật Châu.
Hoắc Duật Châu không ngờ cậu lại hành động như vậy, nên người hơi chúi về phía trước. Nam Khanh thấy đã làm thì làm tới cùng, cậu vừa nắm tay hắn vừa kéo tay Hoắc Duật Châu về phía váy của mình.
Miệng cậu còn lẩm bẩm:
"Chồng ơi, em nóng quá, anh cởi váy ra giúp em được không?"
Hoắc Duật Châu bị tiếng gọi "chồng" đầy ướŧ áŧ của Nam Khanh khiến mày khẽ nhướng lên, ánh mắt không kìm được mà dõi theo động tác của cậu.
Hắn nhìn thấy đôi chân mảnh mai, làn da trắng như sứ tráng men, khi chạm vào có cảm giác mềm mại, ấm áp.
Ánh mắt Hoắc Duật Châu đột nhiên tối sầm lại, yết hầu của hắn khẽ động, nhưng rồi hắn nhanh chóng rút tay ra.
Cậu nhóc nghịch ngợm kia liếc mắt đầy tinh quái, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ ranh mãnh chợt loé lên.
“Sao thế chồng?” Nam Khanh giễu cợt.
“không phải lúc nãy anh còn muốn nói yêu em sao?”
“Sao giờ anh không đυ.ng vào em đi? Chẳng lẽ anh không thích em à?”
"Chồng yêu, không lẽ anh có bí mật gì khó nói sao?"
Càng nói, Nam Khanh càng quá đà, nụ cười trên mặt cậu càng lúc càng lớn.
Quả nhiên, hệ thống không sai! Hoắc Duật Châu đưa cậu về đây chắc chắn là để trả thù!
Trước đó hắn giả vờ yêu đương, nhưng bây giờ lại không chịu đυ.ng chạm gì đến cậu. Rõ ràng là hắn muốn cho cậu hy vọng rồi dập tắt nó, khiến cậu rơi vào tuyệt vọng.
“Không vội,” Hoắc Duật Châu trả lời, vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt.
Nam Khanh chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ thăm dò: “Nhưng chồng à, anh còn đang chờ gì nữa vậy?”
Vừa dứt lời, chuông cửa đột ngột vang lên.
Nam Khanh liếc nhìn về phía cửa, tai nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Hoắc Duật Châu:
“Ra lấy đồ đi.”
Nam Khanh không hiểu gì, bước đến mở hé cánh cửa ra.
Người đứng bên ngoài là trợ lý của Hoắc Duật Châu, người này trao cho cậu một chiếc hộp nhỏ qua khe cửa.
Sau khi đóng cửa lại, Nam Khanh mở chiếc hộp ra, đồng tử cậu bỗng giãn to vì kinh ngạc.
Bên trong là đủ loại bαo ©αo sυ và dụng cụ tránh thai đủ kiểu dáng và màu sắc. Cậu khó mà thốt lên lời, rồi lại nhìn về phía Hoắc Duật Châu, gương mặt điển trai kia đang lặng lẽ nhìn cậu với đôi mắt sâu thẳm.
Hoắc Duật Châu có vẻ như đang rất hài lòng với biểu cảm của Nam Khanh, khóe môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên một đường cong đầy ẩn ý.
“Được rồi, Khanh Khanh.”
Hắn cười khẽ, đôi mắt dài quét qua chiếc váy nhỏ xíu mà Nam Khanh đang mặc, giọng nói khàn khàn pha chút lười biếng:
“Không phải em nói nóng và muốn tôi cởi váy giúp em sao?”
“Giờ thì không cần chờ nữa.”
“Để tôi giúp em.”
Nam Khanh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như đóa hoa hồng. Chiếc hộp trong tay cậu bỗng trở nên nóng bỏng, cầm không được, đặt xuống cũng không xong.