“Ngài Hoắc à, có nhầm lẫn gì không ạ?”
“Tại sao người của ngài lại bắt A Hải đi chứ? Chắc là họ bắt nhầm rồi!”
Trong không khí thoáng có mùi máu tanh nồng, đặc quánh và đầy nguy hiểm.
“Nhuyễn nhuyễn!”
“Nhuyễn Nhuyễn à!”
Vài giọng nói hoảng hốt nối tiếp nhau vang lên, tiếng thịch nặng nề trên sàn nhà cho thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn có lẽ đã ngất xỉu.
Nam Khanh muốn quay lại xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng bàn tay lớn của Hoắc Duật Châu vẫn giữ chặt đầu cậu, ngăn cậu quay lại. Hắn thờ ơ ra lệnh:
“Đưa họ đi xa một chút.”
“Đừng để tiểu thiếu gia bị dọa sợ.”
Trong căn phòng ánh sáng mờ tối, Nam Khanh ngồi trên ghế sofa, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, đôi mắt đầy vẻ bối rối và ngơ ngác.
*Sai bét hết rồi trời ơi.*
Mọi chuyện hôm nay lạ quá! Cậu rõ ràng là vai phản diện độc ác, lẽ ra khi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nam chính, cậu phải bị đánh mặt thật đau, để làm nổi bật ánh hào quang của Bạch Nhuyễn Nhuyễn, cậu nam chính được mọi người yêu mến chứ.
Nhưng tại sao cậu lại cố gắng làm loạn, cuối cùng không những không bị hạ màn, mà còn bị Hoắc Duật Châu kéo thẳng về phòng nữa?
[Có khi nào là do cậu gây rắc rối quá nhiều nên Hoắc Duật Châu muốn đích thân trừng phạt cậu không nhỉ?]
Hệ thống sau khi phân tích kỹ lưỡng, tự tin đưa ra kết luận.
Nam Khanh chớp chớp hàng mi, bắt đầu cân nhắc khả năng này. Thường ngày cậu luôn là người hay nhảy nhót, ồn ào, hiếm khi im lặng như bây giờ.
Đôi mắt đen láy, trong veo như trái nho được ngâm trong nước, đuôi mắt hơi nhếch lên, trông ngây thơ và hồn nhiên như một chú mèo nhỏ.
Hoắc Duật Châu quay số gọi điện, nói gì đó với người ở đầu dây bên kia. Biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, từng đường nét trên gương mặt sắc sảo và lạnh lẽo. Nhưng khi ánh mắt của hắn lướt qua Nam Khanh, đôi mắt hẹp dài ấy thoáng dừng lại trên người cậu mà không rời đi ngay lập tức.
Nam Khanh cũng theo ánh mắt của Hoắc Duật Châu mà cúi đầu nhìn xuống, tai cậu lập tức đỏ bừng lên.
Lúc bị kéo về phòng, cậu đã tiện tay cởi bỏ chiếc áo khoác mà Hoắc Duật Châu khoác lên người mình ra. Giờ nhìn lại, trên người cậu chỉ còn một chiếc váy xếp ly ngắn cũn cỡn, dù đã cố gắng kéo váy để che đi đôi chân dài nhưng vẫn không thể giấu đi sự thật rằng chiếc váy gần như chẳng che nổi bắp đùi, huống chi là đến tận gốc đùi.
Với chiều cao 1m78, Nam Khanh không phải là thấp trong đám con trai. Đôi chân cậu dài và trắng, giờ gần như phơi trần trong không khí.
Khi ánh mắt của Hoắc Duật Châu lướt qua, Nam Khanh cảm thấy như ánh đèn rọi thẳng vào người mình, từng tấc da tấc thịt như bị soi xét kỹ lưỡng.
Tai cậu đỏ bừng lên, da mặt cũng nóng lên theo.
Ở phía không nhìn thấy được, Nam Khanh cố gắng kéo váy thêm lần nữa, cố che chắn bản thân nhiều nhất có thể.
Cậu cố gắng giữ vẻ bình thản khi đối diện với Hoắc Duật Châu, hỏi bằng giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
"Anh thấy đẹp không?"
Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Duật Châu vẫn dừng lại trên gương mặt cậu, khiến Nam Khanh cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng hơn.
Nam Khanh cố tình dùng giọng điệu õng ẹo, làm ra vẻ quyến rũ để chọc tức Hoắc Duật Châu, hy vọng hắn sẽ cảm thấy ghê tởm mình.
Cậu nháy mắt với hắn, giọng nói ngọt ngào đến mức khó chịu:
"Là đặc biệt dành cho anh đó, ông xã."
"Một lát nữa, anh có muốn tự tay cởi ra không?"
Ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe lên, chiếu sáng gương mặt góc cạnh của Hoắc Duật Châu. Đường nét sắc bén của hắn lấp ló trong ánh chớp lập lòe, với ánh mắt hờ hững nhìn xuống như con sư tử đang nhắm vào con mồi.
Sự lười biếng kết hợp với vẻ nguy hiểm, khiến người ta không khỏi muốn tránh xa.
Tiếng bước chân trong phòng vang lên, Hoắc Duật Châu cuối cùng cũng cúp máy, đôi chân dài bước về phía Nam Khanh, từng bước tiến gần hơn.
"Đặc biệt dành cho tôi sao?" Hắn lặp lại lời Nam Khanh, giọng trầm thấp vang vọng trong không khí.