Hắn Chỉ Thích Mình Ta

Chương 6: Ai là Sở Thời Dã?"

Sở Thời Dã vừa bước ra khỏi phòng thì như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu nhìn lại.

Kỷ Miên vẫn nằm yên trên giường, ánh sáng nhạt nhòa chiếu lên gương mặt tái nhợt, hàng mi rũ xuống tạo thành một bóng đổ mờ ảo.

Dự định rời đi nhưng cuối cùng Sở Thời Dã lại quay lại, lặng lẽ tiến về phía giường.

Kỷ Miên khẽ nghiêng đầu: "Cậu không phải định ra ngoài sao?"

Sở Thời Dã lắc đầu.

Kỷ Miên đoán ra suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không sao. Bọn họ chắc chưa dám quay lại đâu."

Sở Thời Dã không nói gì, chỉ cúi xuống kéo lại góc chăn cho Kỷ Miên rồi như một tảng đá trầm mặc đứng canh bên cạnh giường.

Kỷ Miên: Được rồi, đành vậy.

Anh nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Mặc dù tầm mắt không chạm tới hắn nhưng Kỷ Miên biết, Sở Thời Dã đang ở ngay đó.

Đã lâu lắm rồi, Kỷ Miên chưa từng trải qua cảm giác có người ở bên cạnh canh chừng khi bị ốm thế này.

Không bao lâu, hơi thở của Kỷ Miên dần trở nên đều đều. Sở Thời Dã không gây ra tiếng động, lặng lẽ đứng lên lấy ra một chiếc hộp màu đen từ dưới bàn làm việc. Màn hình chiếc máy cũ phát sáng, ngón tay hắn gõ vài thao tác trên đó.

Nếu Kỷ Miên mở mắt, anh sẽ thấy đó là một chiếc máy truyền tin kiểu cũ, loại đã gần như biến mất tại các hành tinh phát triển.

Hai giờ sau, có tiếng gõ cửa. Sở Thời Dã ra mở cửa và trở về với một túi đồ ăn.

Hương thơm lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Sở Thời Dã nói: "Anh dậy ăn chút cơm đi, ăn xong uống thuốc."

Kỷ Miên không thực sự ngủ, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe vậy, anh từ từ ngồi dậy, tay xoa nhẹ thái dương.

Tinh thần lực đã khôi phục một chút và anh cũng sắp hạ sốt.

Sở Thời Dã: "Còn chóng mặt không?"

Kỷ Miên: "Cũng ổn rồi."

Anh định xuống giường nhưng bờ vai bị Sở Thời Dã nhẹ nhàng giữ lại: "Đừng động, để tôi làm."

Sở Thời Dã kéo một chiếc bàn nhỏ tới bên giường, độ cao vừa vặn để Kỷ Miên có thể ngồi ăn. Chén đũa được bày ngay ngắn, bên cạnh còn có một ly nước ấm.

Sở Thời Dã cẩn thận bày từng món ăn ra. Đều là các món đơn giản, không nhiều nhưng rất phong phú. Vì không biết Kỷ Miên thích món gì, hắn đã gọi một loạt món từ cay, chua đến ngọt.

Kỷ Miên nhìn qua: "Hình như hơi nhiều rồi, làm phiền cậu quá."

Sở Thời Dã: "Không sao."

Hai người lặng lẽ ngồi ăn. Âm thanh chén đũa va chạm khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Ánh mắt Sở Thời Dã hơi dừng lại một chút.

Hình như Tô Lan rất thích đồ ngọt.

Một vài món cay anh không động đến mấy, chỉ có món sườn ngào đường là anh ăn nhiều hơn một chút.

Kỷ Miên đặt đũa xuống, cầm ly nước lên uống. Sở Thời Dã hỏi: "Anh có muốn ăn ngọt không?"

Kỷ Miên lập tức nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt."

Sở Thời Dã chỉ "Ừm" một tiếng rồi gắp miếng sườn ngào đường cuối cùng.

Ánh mắt Kỷ Miên khẽ lướt qua miếng sườn, thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước.

Sở Thời Dã không thay đổi sắc mặt nhưng chiếc đũa giữa không trung đột ngột đổi hướng, miếng sườn rơi vào chén của Kỷ Miên.

Kỷ Miên chớp mắt: "Cậu không ăn sao?"

Sở Thời Dã: "Ta không thích đồ ngọt."

Lời này hoàn toàn chính xác, không có gì sai cả. Kỷ Miên khẽ nhướng đuôi mắt: "Cảm ơn, cậu thật là tốt....."

Sở Thời Dã: "Ăn đi."

Kỷ Miên cảm nhận vị mềm mại của xương sườn, thịt và xương dễ dàng rời nhau, vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng. Anh nói: “Trước đây, tôi cũng từng vào bếp.”

“Có lẽ lần sau, tôi có thể cho cậu thử tài nấu nướng của tôi.”

Sở Thời Dã ngẩng đầu nhìn lên.

Kỷ Miên đối diện với ánh mắt của hắn, chợt nhận ra câu nói vừa rồi có thể khiến Sở Thời Dã hiểu lầm, nghĩ rằng anh có ý định ở lại đây lâu hơn và làm phiền hắn.

Vì thế Kỷ Miên nhanh chóng bổ sung: “Yên tâm, tôi sẽ sớm dọn ra ngoài. Nếu cậu không phiền, sau này tôi có thể đến nhà cậu làm khách không?”

Sở Thời Dã: “.....”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không thay đổi, chẳng lộ ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.

Tuy nhiên, cảm xúc của Sở Thời Dã luôn khó đoán nên Kỷ Miên cũng không thể nhận ra hắn có vui hay không.

Kỷ Miên đang định nói gì đó thì bất chợt, cánh cửa phòng chưa khóa bị gõ vang rồi mở ra.

“Này, đang ăn cơm với ai thế?”

Một người tóc vàng ló đầu vào, tay cầm theo túi đồ.

“Đồ cậu muốn, tôi đã mang đủ về đây rồi.”

Sở Thời Dã đứng dậy: “Cảm ơn.”

Tóc vàng cười khì khì, tiến lại gần Sở Thời Dã, thì thầm: “Thứ này dạo gần đây khó kiếm lắm nên tôi phải tính thêm ít tiền đấy.”

Sở Thời Dã không ý kiến, hai người nhanh chóng trao đổi rồi hắn quay lại đưa một món đồ trong túi cho Kỷ Miên.

“Thuốc hạ sốt.”

Kỷ Miên nhận ra đó là loại thuốc hạ sốt thông thường, anh cầm lấy: “Cảm ơn.”

Tóc vàng nửa người ló ra sau lưng Sở Thời Dã, nhìn thẳng vào Kỷ Miên: “Anh thật đẹp.”

“Tôi là Cain, một Beta. Cậu thì sao?”

Kỷ Miên: “Tô Lan, cũng là Beta.”

Cain: “Ui, giọng anh cũng hay quá, lần đầu gặp mặt, có thể bắt tay không?”

Kỷ Miên vừa giơ tay lên thì Sở Thời Dã nói: “Cậu có thể về rồi.”

Cain: “Ơ, tôi còn chưa kịp ngồi xuống mà.”

Sở Thời Dã: “Không cần ngồi, tôi có chuyện cần nói với cậu.”

Nói xong, hắn hướng ra cửa, Cain cười khẩy, liếc nhìn Kỷ Miên rồi nhanh chóng bước theo Sở Thời Dã.

Vừa bước ra ngoài và khép hờ cửa, Sở Thời Dã nói chuyện nhỏ giọng với Cain.

Cain: “Dạo này làm ăn khó lắm, thêm tiền đi.”

Sở Thời Dã: “Được.”

Cain: “Hì hì, cảm ơn cậu đã chiếu cố. Nhưng dạo này cậu tiêu cũng không ít, người kia có cái gì đáng giá trên người không, có thể...”

Nói đến đây, ánh mắt hắn cứ liên tục nhìn về phía phòng nhưng Sở Thời Dã thản nhiên bước tới chắn trước cửa.

Cain: “Ồ, chiếm hữu ghê thật.”

Sở Thời Dã khẽ nhíu mày: “Tôi với anh ấy không phải quan hệ như cậu nghĩ.”

Cain huýt sáo: “Thế là có chút quan hệ?”

Sở Thời Dã: “Không có.”

“Vẫn có chút đấy,” từ trong phòng, Kỷ Miên lên tiếng, “Cậu ấy là ân nhân cứu mạng tôi.”

Sở Thời Dã: “!”

Cain ngạc nhiên: “Anh ấy nghe được thật à! Có phải là chúng ta nói quá to không?!”

Sở Thời Dã: “Cậu có thể về rồi.”

Hắn tiễn Cain đi rồi quay trở lại phòng.

Kỷ Miên giơ tay ra vẻ vô tội: “Tôi không nghe rõ gì nhiều đâu.”

Vừa nãy, khi Sở Thời Dã và Cain nói chuyện, giọng họ rất nhỏ nên Kỷ Miên cũng không để ý. Nhưng về sau, không hiểu sao giọng của Cain bỗng dưng to lên, khiến anh vô tình nghe hết.

Sở Thời Dã im lặng vài giây rồi chuyển chủ đề: “Nhìn anh có vẻ đỡ hơn rồi.”

Kỷ Miên, vừa ăn xong đã uống thuốc hạ sốt, nói: “Ừ, tôi thuộc dạng hồi phục nhanh mà nên sẽ khỏe lại sớm thôi.”

Đôi mắt đen láy của anh ánh lên một nét dịu dàng: “Khi tôi khỏe hẳn, tôi có thể giúp cậu chữa trị tinh thần thể.”

Sở Thời Dã không đáp.

Ban đầu, khi nghe Kỷ Miên nói sẽ giúp hắn, Sở Thời Dã thực sự cảm thấy hy vọng. Nhưng rất nhanh, hắn đã tự trấn tĩnh lại.

Hơn hai mươi năm qua, hắn đã thử thay đổi nhưng mọi nỗ lực đều tan biến như bong bóng. Hắn hiểu rõ bản thân sẽ không bao giờ có được tinh thần thể của chính mình.

Giống như một người mất đi thị giác bị tách biệt khỏi ánh sáng, hắn biết mình sẽ phải sống mãi trong bóng tối.

Có lẽ Kỷ Miên có thể đem lại chút ánh sáng mong manh nhưng ba tháng nữa thôi, con tàu từ một hành tinh xa lạ sẽ ghé cảng và Kỷ Miên cũng sẽ rời đi, giống như một vì sao trên bầu trời biến mất khỏi tầm mắt hắn mãi mãi.

Người như Kỷ Miên quá đặc biệt, định sẵn sẽ không dừng chân ở nơi cằn cỗi, vô vọng này.

Sở Thời Dã dời ánh mắt khỏi Kỷ Miên, không muốn nghĩ thêm nữa.

Sau đó, Kỷ Miên cố tình dò hỏi về thân phận những kẻ xâm nhập nhưng Sở Thời Dã chỉ bảo anh đừng lo lắng.

Hai ngày sau, sáng sớm Kỷ Miên cảm thấy có một hơi thở xa lạ bên cạnh, anh đứng dậy.

Cain đang ngồi trên ghế, chậm rãi gọt trái cây.

Kỷ Miên đoán đó là ý của Sở Thời Dã nên chào hỏi: “Sở Thời Dã đâu rồi?”

Cain: “Cậu ta có chút việc phải ra ngoài. Sợ anh ở đây một mình không an toàn nên thuê tôi đến trông chừng.”

Kỷ Miên lập tức hiểu ra: “Là vì đám người xâm nhập hôm trước à?”

Cain ngập ngừng: “Ờ, tôi không biết có nên nói cho anh không nhưng nếu cậu ấy chưa kể... đúng, là vì chuyện đó.”

“Kẻ phái người đến gây rắc rối cho Sở Thời Dã là Berg, tên đầu sỏ ở khu này.”

Kỷ Miên: “Hắn mạnh lắm à?”

“Tất nhiên rồi!” Cain nói, “Anh đừng có mà dây vào, hắn là kẻ chiến đấu cấp C, không dễ đυ.ng đâu!”

Kỷ Miên nghĩ thầm: Vậy thì càng phải đυ.ng rồi.

Anh tiếp tục hỏi: “Mâu thuẫn giữa Sở Thời Dã và Berg căng thẳng là vì tôi sao?”

Cain lắc đầu: “Không, trước khi anh đến, Berg đã ghét cậu ta rồi.”

“Hắn muốn chứng tỏ sự mạnh mẽ, khiến tất cả ở đây phải cúi đầu trước hắn. Nhưng Sở Thời Dã chưa từng cúi đầu trước ai. Vì thế, trong mắt Berg, cậu ta là cái gai cần phải nhổ bỏ.”

“Khoảng thời gian trước, Berg đã muốn ra tay với Sở Thời Dã, còn Sở Thời Dã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chấm dứt chuyện này. Vì vậy, ngày mai, cậu ấy…”

Phanh!

Cain còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng bỗng bị đá tung, khiến hắn ta giật nảy lên, sợ hãi nhảy khỏi ghế.

Kỷ Miên bình tĩnh kéo chăn lên một chút, đưa ánh mắt về phía người vừa xông vào. Đó là một gã đàn ông cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài, trông đầy hung hãn: “Ai trong bọn mày là Sở Thời Dã?”

Cain cảm thấy tim mình như chùng xuống, hoảng hốt kêu lên trong lòng. Không ổn rồi.

Rõ ràng hẹn đánh nhau là vào ngày mai, vậy mà Berg lại chơi bẩn cho người đến đánh lén trước. Đúng là không phải hạng tử tế! Nhưng kẻ này là ai? Cain không nhớ từng thấy hắn ở bên Berg...

Dù là ai, rõ ràng sức ép từ tên có vết sẹo này không phải thứ mà Cain có thể đối phó. Hắn ta lùi dần về phía sau: “Bình tĩnh nào, có gì cứ từ từ nói…”

Gã đàn ông mặt sẹo bẻ khớp tay kêu răng rắc: “Tao sẽ chỉ hỏi lại một lần nữa thôi, Sở Thời Dã ở đâu?”

Cain mồ hôi lạnh túa ra, lưng dán vào mép giường, không còn chỗ để lùi. Hắn ta nghĩ, làm sao mà mình biết Sở Thời Dã ở đâu được chứ! Dù có biết, nói ra cũng chẳng thoát khỏi tên này. Đúng là chết tiệt, đáng ra không nên đồng ý giúp Sở Thời Dã!

Khi Cain đang tự trách mình, đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo đặt nhẹ lên vai hắn, ngăn lại mọi hành động. Cain quay đầu lại, thấy Kỷ Miên đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi là Sở Thời Dã.”

Cain: “.....?”

Gã đàn ông có sẹo thoáng ngập ngừng: “Mày là Sở Thời Dã? Cái tên chiến đấu hệ phế…”

Lời còn chưa kịp dứt, gã đã bị ngắt lời bởi chính kẻ trước mặt – một Alpha đẹp đến lạnh lùng: “Mày muốn tự bước ra ngoài hay để tao tiễn đi?”

Gã đàn ông mặt sẹo cười khẩy, đôi mắt ánh lên vẻ thú vị, bẻ khớp tay kêu rắc rắc: “Tự tin quá nhỉ, chỉ là một tên cấp E mà cũng dám mạnh miệng thế này!”

Gã gầm lên một tiếng, thả ra tinh thần thể của mình.

Một con sói to lớn, nửa trong suốt hiện ra với bộ răng nanh sắc nhọn đáng sợ.

Cảm giác áp bức từ một tinh thần thể của kẻ chiến đấu dồn dập và trực tiếp khiến Cain suýt quỵ ngã, hai chân hắn mềm nhũn. Nhưng rồi một ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo cổ áo Cain, nhấc hắn sang một bên như chẳng có gì.

“Nhắm mắt lại,” giọng nói lạnh lùng của Kỷ Miên vang lên.

Trong đôi mắt đen của Kỷ Miên, một luồng sáng lam sắc lạnh như nước trào dâng, xung quanh như có một cơn lốc xoáy chuẩn bị ập tới.

“Chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.”

Sở Thời Dã chưa bước đến gần nhà đã cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Cửa nhà hắn một lần nữa bị phá tung, cái then cửa vừa được sửa cũng đã bị hỏng. Bên trong nhà hoàn toàn yên ắng. Bước chân Sở Thời Dã trở nên gấp gáp hơn ―― và ngay lúc đó, hắn va phải một gã đàn ông có vết sẹo trên mặt.

Gã mặt sẹo lao ra từ trong nhà với dáng vẻ hoảng loạn, mặt mày thất thần như thể phía sau đang có con thú dữ đuổi theo. Quá vội vã, gã vấp phải một tảng đá rồi ngã nhào xuống đất.

Sở Thời Dã không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng theo phản xạ, hắn giơ tay túm lấy gã mặt sẹo.

Gã may mắn giữ được thăng bằng, không ngã nhào xuống đất. Ngay lập tức, gã quay đầu lại, mặt tái xanh, lắp bắp hét vào trong nhà: “Sở Thời Dã! Đồ khốn kiếp! Tao nguyền rủa cả tổ tông nhà mày!!”

Nói xong, gã vội quay qua nhìn Sở Thời Dã trước mặt, lí nhí buông một câu “Cảm ơn” rồi lập tức co chân bỏ chạy.

Sở Thời Dã: “.....?”