Hắn Chỉ Thích Mình Ta

Chương 5: Có muốn đánh cược không?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt người tóc vàng nhìn về phía Kỷ Miên với vẻ mặt kỳ lạ, pha lẫn một chút bí ẩn không thể giải thích.

“Mạo muội hỏi một chút, vị đại nhân này có tinh thần lực cấp mấy?”

Sở Thời Dã: “Không rõ, có lẽ là C cấp.”

Người tóc vàng hít một hơi sâu: “Cấp C mà mạnh đến mức này sao, khủng bố thật!”

Sở Thời Dã im lặng rồi ôm Kỷ Miên rời đi.

Bước ra ngoài, cửa nhà vẫn mở rộng. Khi quay lại, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu của bất kỳ ai đột nhập.

Sở Thời Dã nhanh chóng bước tới bên giường, nhẹ nhàng đặt Kỷ Miên xuống.

Cơ thể Omega trong vòng tay hắn thật nhẹ, dù đã ôm suốt quãng đường dài nhưng hắn dường như không hề cảm thấy nặng. Sở Thời Dã nhìn xuống Kỷ Miên, nhớ lại lần đầu họ gặp nhau

Khi ấy, hắn đã tiêu diệt cả bầy sói biến dị nơi hoang dã rồi tìm thấy Kỷ Miên đang bất tỉnh trong khoang thoát hiểm. Lúc vác anh trên lưng, máu tươi đã thấm vào cả áo hắn. Hơi thở của Kỷ Miên yếu ớt nhưng cái lạnh toát ra từ cơ thể vẫn khiến Sở Thời Dã cảm nhận được người này còn chút sức sống mong manh.

Trong cuộc sống trước đây, Sở Thời Dã chưa bao giờ tiếp xúc với Omega. Nhưng hắn từng nghe người ta nói Omega là những sinh vật yếu đuối và quý giá nhất. Ở các tinh cầu phồn hoa, Omega luôn được cưng chiều như những đóa hoa trồng trong nhà kính.

Tuy nhiên, Omega trước mắt hắn đây hoàn toàn không phải một đóa hoa nhà kính yếu ớt, mà là một thanh gươm sắc bén, xinh đẹp và đầy nguy hiểm.

Người như anh tại sao lại bị thương nặng và lẻ loi rơi xuống một hành tinh xa xôi này? Gia đình anh không tốt với anh sao?

Sở Thời Dã lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau gương mặt lạnh lẽo của Kỷ Miên.

Những ngày qua, hắn đã cố gắng nấu vài món ăn bình thường. Nhưng Kỷ Miên lại ăn rất ít, mỗi lần chỉ vài miếng rồi buông đũa. Khi hắn hỏi, Kỷ Miên chỉ mỉm cười và nói rằng như vậy là đủ rồi.

... Chẳng lẽ trước đây, Omega này sống trong cảnh thiếu thốn, thậm chí còn bị gia đình bạo hành?

Tuy nhiên, khi uống loại thuốc đắng đến mức người thường không thể chịu nổi, Kỷ Miên không chần chừ luôn uống hết trong một hơi.

Sở Thời Dã lau nhẹ mồ hôi trên thái dương Kỷ Miên bằng chiếc khăn ấm. Nhưng dường như Kỷ Miên không thoải mái lắm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, hơi thở có phần nặng nề hơn.

Sở Thời Dã lập tức dừng tay, mu bàn tay áp nhẹ lên trán Kỷ Miên.

Nhiệt độ trên trán dường như cao hơn bình thường.

Sốt rồi sao?

Hắn lập tức đứng dậy, vội vàng đi tìm thuốc hạ sốt.

Những loại thuốc phổ biến trên tinh cầu phồn hoa thực chất chẳng đáng giá là bao. Thế nhưng,khi rơi xuống tinh cầu xa xôi này, chúng lại trở thành những vật phẩm vô cùng quý giá. Trong đó loại thuốc hạ sốt hiệu quả nhất là một loại dung dịch dinh dưỡng dạng tiêm, chỉ cần tiêm một mũi là thấy ngay tác dụng. Nhưng giá thành của nó lại vô cùng đắt đỏ, không phải ai ở tinh cầu này cũng có thể chi trả nổi.

Trong nhà của Sở Thời Dã chỉ có loại thuốc hạ sốt rẻ tiền. Dù vậy, trừ khi bệnh tình quá nghiêm trọng đến mức không thể tự chịu đựng, hắn sẽ chẳng bao giờ dùng đến loại thuốc này cho mình.

Lục lọi trong ngăn kéo, cuối cùng hắn tìm thấy một ống thuốc hạ sốt còn sót lại. Sở Thời Dã nhanh chóng mở bao bì, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đưa tay luồn vào tóc Kỷ Miên, cẩn thận nâng gáy Kỷ Miên lên. Hắn chậm rãi cho anh uống thuốc, không để phí một giọt nào.

Kỷ Miên vẫn đang trong cơn mê, không hề hay biết gì. Chỉ khi bàn tay Sở Thời Dã lần nữa chạm lên trán mình, anh khẽ thì thào gọi một tiếng: "Mẹ ơi."

Giọng anh nhỏ và nhẹ nhưng do khoảng cách quá gần, Sở Thời Dã vẫn nghe rõ.

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn xuống Kỷ Miên. Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền như thể đang mắc kẹt trong một giấc mơ xa xôi, không tìm được lối thoát.

Sở Thời Dã nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Miên, từng cái thật chậm rãi và dịu dàng như một cách trấn an anh trong im lặng.

Đây là cách mà từ rất lâu về trước, một người nào đó đã dạy cho hắn.

Nhưng rồi, người đó cũng rời đi, để hắn cô đơn một mình ở tinh cầu này.

Sở Thời Dã lặng lẽ ngắm nhìn Kỷ Miên. Không rõ là nhờ tác dụng của thuốc hay nhờ sự trấn an của hắn, nhưng đôi mày nhíu chặt của Kỷ Miên dần dần giãn ra, nhịp thở cũng trở nên nhẹ nhàng và ổn định hơn.

Sở Thời Dã kéo chăn lên đắp cho Kỷ Miên rồi cẩn thận sửa lại từng góc chăn như muốn bảo vệ anh khỏi những giấc mơ đen tối đang vây quanh.

Dù người này có đặc biệt và mạnh mẽ đến đâu, có lẽ giống như mình, anh cũng đã mất đi một người quan trọng.

Không gian trong phòng lại trở nên tĩnh lặng. Chốt cửa bị gió thổi tung, cánh cửa va vào tường tạo nên tiếng loảng xoảng.

Sở Thời Dã bước đến bàn làm việc, kéo ra một chiếc rương từ gầm bàn. Sau khi lục tìm trong đống đồ lặt vặt, hắn nhanh chóng nhặt ra vài dụng cụ rồi tiến về phía cửa và bắt đầu sửa chữa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã được sửa xong, tay nắm cửa mới tinh được gắn chặt tại chỗ.

Làm xong tất cả, Sở Thời Dã trở lại giường, kiên nhẫn ngồi canh bên Kỷ Miên.

.....

Khi Kỷ Miên tỉnh dậy, toàn thân anh như bị hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào, đầu vẫn đau như muốn nứt ra. Vừa mở mắt, anh đã cảm thấy cả thế giới quay cuồng.

Kỷ Miên khẽ hạ mi, không nói một lời, lặng lẽ chịu đựng cơn đau âm ỉ.

Thực ra, vẫn ổn.

Giữa cơn đau, anh bình tĩnh điều hướng suy nghĩ để phân tán sự chú ý.

Có lẽ bởi vì bây giờ cậu gần như không còn chút tinh thần lực nào nên hậu quả của việc quá tải cũng nhẹ hơn so với những gì anh tưởng tượng.

Nếu là trước kia với sức mạnh của mình, anh không cần phải cố gắng nhiều như thế chỉ để đối đầu với vài tên năng lực giả cấp D. Nhưng hiện tại...

Kỷ Miên khẽ chớp đôi mi nhìn lên trần nhà xám xịt.

Không thể không thừa nhận, lúc này, anh thực sự là kẻ "vô dụng" như lời người ta nói.

Tiếng động khẽ vang lên từ góc phòng, Kỷ Miên nghiêng đầu nhìn.

Sở Thời Dã từ bàn làm việc bước tới giường, nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên trán anh: "Có vẻ như đã hạ sốt."

Giọng Kỷ Miên yếu ớt: "Xin lỗi, lại làm phiền cậu."

Sở Thời Dã lắc đầu: "Người nên xin lỗi là tôi mới phải."

"Hôm nay bọn họ đến vì tôi. Lẽ ra tôi nên ở đây, chứ không nên để cậu một mình đối mặt với mọi chuyện." Giọng Sở Thời Dã đầy hối lỗi. "Thật sự xin lỗi."

Kỷ Miên: "Nếu nói như vậy thì kẻ đáng xin lỗi không phải chúng ta, mà là bọn xấu kia."

Sở Thời Dã còn định nói thêm điều gì nhưng Kỷ Miên nhẹ nhàng ngắt lời: "Tôi hơi khát, cậu có thể cho tôi chút nước không?"

Sở Thời Dã lập tức đứng dậy, rót cho anh một ly nước ấm.

Kỷ Miên từ từ uống hết ly nước, Sở Thời Dã ngồi bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của anh: "Tôi vốn tưởng..."

Nửa câu sau bị ngắt giữa chừng, Kỷ Miên khẽ cười, giọng nhàn nhạt: "Cậu vốn nghĩ rằng Omega đều rất yếu đuối đúng không?"

Sở Thời Dã lắc đầu: "Không, tôi không biết nhiều về Omega lắm. Thực ra, anh là Omega đầu tiên tôi gặp."

"Tôi thật sự bất ngờ. Anh bị thương nặng, mà vẫn mạnh mẽ như vậy." Sở Thời Dã nói, "Tôi cảm thấy anh rất lợi hại."

Kỷ Miên nghiêng đầu nhìn hắn: "Thật kỳ lạ, không lâu trước đây còn có người gọi tôi là đồ vô dụng."

Sở Thời Dã: "Chắc chắn là bọn họ có vấn đề."

Đáy mắt Kỷ Miên thoáng hiện lên một nụ cười: "Cảm ơn, cậu quả là một người tốt."

Sở Thời Dã im lặng vài giây rồi đổi chủ đề: "Vậy anh thuộc tinh thần lực chiến đấu sao?"

Kỷ Miên: "Không, ta thuộc hệ chữa trị."

Sở Thời Dã: "......"

Vẻ mặt của Sở Thời Dã thể hiện rõ sự không tin tưởng.

Tuy vậy, hắn không hỏi thêm nữa.

Kỷ Miên đặt chiếc ly xuống, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, anh nằm trở lại giường.

Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Sở Thời Dã đứng dậy đóng cửa sổ lại, khi quay trở lại giường, thấy một tay của Kỷ Miên để ngoài chăn. Hắn không nói gì, lặng lẽ kéo tay Kỷ Miên nhét lại vào trong chăn.

Kỷ Miên cảm thấy hơi nóng, yên lặng rút tay ra ngoài.

Sở Thời Dã lại nhẹ nhàng nhét tay anh vào trong chăn lần nữa.

Kỷ Miên: "......"

Sở Thời Dã: "Anh sẽ bị cảm lạnh."

Rồi hắn nói thêm: "Anh chưa khỏe hẳn, nghỉ ngơi thêm một chút đi."

Kỷ Miên: "Tôi vừa mới tỉnh dậy, cũng không hẳn là không muốn ngủ nữa... Cậu có thể ở lại đây trò chuyện với tôi không?"

Sở Thời Dã gật đầu, đôi mắt trầm lặng ánh lên bóng dáng của Kỷ Miên.

Kỷ Miên nhìn vào mắt hắn. Dù Sở Thời Dã là người không nói nhiều nhưng thái độ lắng nghe luôn rất nghiêm túc và tập trung, khiến anh biết chắc rằng những lời mình nói đều được hắn ghi nhớ kỹ.

Kỷ Miên: "Tôi nghe bọn họ nói cậu là một năng lực giả cấp E?"

Sở Thời Dã khựng lại một chút, đôi mắt không hề dao động: "Đúng vậy."

Hắn là một năng lực giả thuộc hệ chiến đấu nhưng chỉ sở hữu một lượng tinh thần lực nhỏ bé, thậm chí không có cả tinh thần thể của riêng mình.

Tinh thần thể là thứ mà năng lực giả có thể triệu hồi ngay khi họ thức tỉnh, cũng là nguồn sức mạnh lớn nhất của họ. Một số người khi tinh thần lực bị tổn hại có thể không còn triệu hồi được tinh thần thể nữa – nhưng đối với Sở Thời Dã, ngay từ lúc thức tỉnh, hắn đã không hề cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần thể.

Không có tinh thần thể, hắn giống như một người tàn tật mất đi tứ chi. Có lẽ suốt đời này, hắn cũng chỉ là một "kẻ phế thải" bị vùi lấp trong đống đổ nát mà không bao giờ có cơ hội đứng dưới ánh mặt trời.

Giọng nói của Sở Thời Dã bình tĩnh như thể đang kể lại một chuyện hết sức bình thường. Mặc dù trước đây, hắn chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện này.

Hắn nhìn Kỷ Miên, chờ đợi một phản ứng, một câu trả lời.

Liệu người này có giống những người khác, sẽ cười nhạo và khinh thường hắn?

... Nhưng có lẽ cũng không sao, rốt cuộc mọi người đều như vậy.

Ánh mắt Sở Thời Dã dần hạ xuống, im lặng không nói. Ngay lúc đó, hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc, êm ái vang lên từ phía trước.

"Thực ra, bây giờ tôi cũng không thể triệu hồi tinh thần thể. Từ lâu lắm rồi, tôi đã không còn cảm nhận được nó."

Sở Thời Dã hơi sững lại.

Kỷ Miên nói tiếp: "Không có tinh thần thể thì là phế nhân sao? Tôi đã gặp rất nhiều người, dù không có tinh thần lực, họ vẫn sống một cuộc đời bình thường."

"Hơn nữa, tôi không nghĩ cậu không có tinh thần thể." Kỷ Miên ngồi dựa vào gối, một tay đặt lên chăn. "Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp cậu, tôi đã nghĩ như vậy."

Sở Thời Dã: "...... Chưa từng có ai nói với tôi điều đó. Ngay cả kết quả xét nghiệm tinh thần thể cũng không cho thấy sai lệch."

Kỷ Miên: "Đó là trực giác của tôi và trực giác của tôi luôn rất chính xác."

Anh nhếch môi, ánh mắt đầy tự tin: "Cậu có dám đánh cược với tôi không?"

Ngón tay của Sở Thời Dã khẽ căng lên, đôi mắt không rời khỏi bóng dáng của Kỷ Miên: "Anh là một người rất tài giỏi sao?"

Kỷ Miên nhẹ nhàng cười: "Nếu là tôi của hai năm trước... Không, lúc đó tôi cũng chẳng có gì đặc biệt."

"Tóm lại, nếu cậu tin vào những gì tôi nói, hãy để tôi thử một lần."

Kỷ Miên nói.

"Có lẽ tôi có thể giúp cậu đánh thức tinh thần thể vẫn đang ngủ say."

"......"

Đôi mắt Sở Thời Dã vốn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nay lại có chút lay động: "Nếu anh thật sự làm được... Tôi nên báo đáp anh thế nào?"

"Hiện tại tôi chẳng có gì, có lẽ không thể đáp ứng được bất cứ phần thưởng nào anh mong muốn."

Kỷ Miên: "Tôi không cần phần thưởng, hãy coi như đó là lời cảm ơn vì cậu đã cứu mạng tôi."

Sở Thời Dã trầm giọng nói: "Đó không phải là ơn cứu mạng."

Chưa kịp để Kỷ Miên phản hồi, hắn lại lên tiếng: "Vậy anh có muốn thứ gì không? Tôi sẽ ghi nhớ."

Kỷ Miên suy nghĩ một chút: "Muốn một thứ sao..."

Ánh mắt của Sở Thời Dã rất nghiêm túc, khiến Kỷ Miên nhẹ nhàng nói: "Có thể... cậu chỉ cần làm cho tôi một bữa cơm bình thường thôi được không?"

Sở Thời Dã hơi khựng lại.

Kỷ Miên giọng dần nhỏ lại: "Tôi đã mấy ngày rồi chưa được ăn một bữa cơm bình thường..."

Có lẽ vì thế mà cơ thể anh mãi không hồi phục được, ngay cả khả năng tự chữa trị vốn có cũng chẳng thể phát huy tác dụng...

Sở Thời Dã: "......"

Hắn không nói gì, quay đầu bước đi.

Nhưng đi được nửa chừng, Sở Thời Dã lại quay lại, kéo tay Kỷ Miên nhét vào trong chăn rồi kéo góc chăn lên đến tận cằm, quấn anh kín mít.

Sau đó, hắn mới rời đi.

Kỷ Miên: "......"