Câu Chuyện Ngọt Ngào Ở Thập Niên 80

Chương 8: Tặng quà

Hai người đi dạo đến 12 giờ, Tô Văn Tuệ mời Đinh Nhụy tới một nhà hàng đồ Tây gần trung tâm thương mại, nhà hàng này mới khai trương không lâu, xem như đuổi kịp xu hướng.

“Cậu ăn gì? Chúng ta cùng gọi món đi.”

“Được, hôm nay cậu mời khách, tôi phải ăn thật no mới được.”

Hai người gọi một phần bò bít tết, thêm một vài món đồ ăn, đồ uống, món tráng miệng linh tinh, gọi món xong người phục vụ mang bánh nướng và đồ uống được tặng ra.

Đinh Nhụy nhìn xung quanh vài lần nói: “Khung cảnh chỗ này cũng không tệ lắm, rất thích hợp để hẹn hò.”

Tô Văn Tuệ cũng nhìn qua, quả nhiên trong nhà hàng đều là các cặp đôi yêu đương.

“Chỉ có hai chúng ta một người không có bạn trai, một người thì chồng ở xa.”

“Cho nên chúng ta đều là người đáng thương.”

“Cậu đáng thương cái gì, cũng không phải không có ai theo đuổi cậu, cậu không đồng ý đó thôi.”

“Chưa gặp được người phù hợp, tôi không muốn tạm chấp nhận, cậu nói xem đàn ông quan trọng nhất là gì? Tướng mạo, gia thế hay năng lực? Ba cái này phải có ít nhất hai cái tôi mới ưng, nếu không một cô gái trẻ đẹp có điều kiện không tồi như tôi tại sao phải nhân nhượng.”

Quan điểm này Tô Văn Tuệ cũng tán đồng, đương nhiên, sở dĩ đời trước cô bài xích Lý Hàn Đông vì cảm thấy ý kiến của mình không được tiếp thu, cô không muốn nhìn vào những ưu điểm của Lý Hàn Đông.

Lúc ăn cơm Tô Văn Tuệ đột nhiên nghe thấy bàn khác nhắc đến cô.

“Sao gần đây anh đột nhiên thích đọc báo vậy, nghe mẹ anh nói anh còn đặt báo một năm.”

“《 Báo chiều thành phố Giang 》 có một câu truyện khá hay, tôi không tìm thấy sách trong cửa hàng, tôi cố ý đi hỏi, nghe nói tác giả chỉ đưa bản thảo cho《 Báo chiều thành phố Giang 》.”

“Ồ? Câu truyện gì làm anh say mê như vậy, chẳng lẽ hay hơn 《 Ân Thù Kiếm Lục 》sao?”

“Truyện này tôi đã đọc rồi, tên truyện là《 Kiếm Chỉ Thiên Hạ 》, kể về một cậu bé có người nhà bị hãm hại, cả nhà đều chết sạch, chỉ còn một mình hắn được người hầu dẫn đến chỗ vị cao nhân lánh đời học võ, tư chất của hắn rất tốt, luyện tập mười năm đã thành cao thủ xuống núi báo thù, quen biết rất nhiều nhân vật lớn, vừa đấu võ vừa phá án, hắn còn được các cô gái yêu thích, dù sao cũng khá hay.”

Đinh Nhụy liếc mắt nhìn Tô Văn Tuệ, nhỏ giọng nói: “Nếu anh ta biết Nam Sơn Tử ngồi ăn cơm phía sau anh ta, anh ta chắc chắn sẽ vui muốn chết.”

“Không đến mức vui muốn chết nhưng chắc sẽ giật mình.”

“Tôi nhận được thư của mọi người, họ đều cho rằng Nam Sơn Tử là đàn ông, không ngờ quyển sách này lại do một người phụ nữ xinh đẹp viết ra, chắc chắn sẽ kinh ngạc.”

Nguyên nhân chủ yếu là trên thị trường hiện tại, đa số tác giả viết truyện võ hiệp là đàn ông, tác giả nữ thường viết thể loại ngôn tình, văn xuôi, cho nên cô không thể trách người đọc đoán sai.

Ăn cơm xong hai người đi dạo khoảng hai giờ nữa rồi về nhà, hôm nay thu hoạch phong phú, cô không chỉ mua được đồ vật mình muốn mà tinh thần cũng thấy thỏa mãn, về đến nhà cô lấy quà của mẹ chồng đưa cho bà.

Lúc Trần Mỹ Phượng nhận quà bà vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên con dâu mua đồ cho bà.

“Cho mẹ hả?”

“Vâng, con mua cho mẹ một bộ mỹ phẩm dưỡng da, một chiếc áo khoác, trời lạnh thì mẹ có thể mặc.”

Trần Mỹ Phượng mở túi giấy ra, bà lấy hộp mỹ phẩm dưỡng da ra, một cái hộp lớn, một lọ kem bôi buổi sáng, một lọ bôi buổi tối, bình thường bà chỉ dùng loại phổ thông, không phải loại xịn như con dâu mua.

“Con xem, mẹ đã lớn tuổi rồi không cần mua đồ tốt như này, lần sau đừng mua cho mẹ.”

“Lớn tuổi thì càng phải dùng nó, nó có thể làm giảm sự lão hóa, rất thích hợp với mẹ.”

“Được, vậy mẹ sẽ dùng, vẫn là con suy xét chu đáo.”

Trần Mỹ Phượng lại lấy áo khoác trong túi ra, một chiếc áo khoác màu đỏ, trên áo có thêu hoa, nút áo màu đen, kết hợp đặc điểm giữa quần áo hiện đại và sườn xám, bà vừa nhìn đã thấy thích.

“Cái áo này đẹp quá, nguyên liệu cũng khá tốt, lúc mẹ dạo phố chưa từng thấy kiểu dáng này.”

“Đây là quần áo mùa thu mới ra năm nay, con mua ở Kim Phong, cửa hàng quần áo kia không tệ, thật ra cái áo khoác này rất hợp mặc với váy.”

“Đúng rồi, mẹ có một chiếc váy nhung dài, chắc chắn sẽ hợp.”

“Mẹ, hay mẹ thử mặc đi, để xem kích cỡ thế nào.”

Trần Mỹ Phượng ngại thay quần áo trước mặt con dâu, bà cầm quần áo về phòng thử, thuận tiện mặc chiếc váy nhung mà bà nói.

“Thế nào? Có được không?”

Tô Văn Tuệ vỗ tay khen ngợi: “Mẹ, mẹ mặc như này rất đẹp, nhìn rất có khí chất.”

Dáng người Trần Mỹ Phượng vừa phải, không mập cũng không gầy, đầy đặn nhưng không béo, trang phục đã tôn lên vẻ đẹp của bà.

Trần Mỹ Phượng ngượng ngùng, cúi đầu nhìn bản thân, không chắc chắn hỏi: “Đẹp thật hả?”

Tô Văn Tuệ gật đầu: “Đẹp ạ, nếu không mẹ cứ mặc đi, chờ ba về bảo ba nhìn xem.”

“Cho ông ấy nhìn làm gì, quần áo đẹp phải mặc cho bản thân ngắm.”

Nói xong, bà đi về phòng thay quần áo, Tô Văn Tuệ biết bà ngại ngùng, hình thức ở chung của vợ chồng già vẫn khá bảo thủ.