Câu Chuyện Ngọt Ngào Ở Thập Niên 80

Chương 7: Mua sắm

《 Kiếm Chỉ Thiên Hạ 》 được rất nhiều người đọc hoan nghênh, có không ít người đọc viết thư cho tòa soạn, hy vọng tòa soạn có thể chuyển thư tới “Nam Sơn Tử”.

“Văn Tuệ, bây giờ cô coi như người nổi tiếng rồi, mỗi ngày đều có người đọc viết thư cho cô, chắc hẳn cô sẽ có cảm giác thành tựu đúng không?”

Tô Văn Tuệ xếp thư của người đọc bằng dây nhựa đặt vào thùng giấy, không phải ngày nào cô cũng đọc thư, nhưng sau khi thùng giấy đầy cô sẽ chọn một phần để xem, có đôi khi ba mẹ chồng sẽ giúp cô bóc thư, nếu họ đọc được điều gì đặc biệt, họ sẽ để chúng sang một bên chờ cô về đọc.

“Đúng là rất có cảm giác thành tựu, chứng tỏ mọi người đều ủng hộ tôi, thật ra nếu anh có hứng thú thì có thể thử xem.”

“Tôi là người không có chí lớn, như bây giờ cũng khá tốt, cô xem mỗi ngày cô đều thức đêm, bây giờ trên mặt hiện cả quầng thâm mắt rồi kìa.”

Tô Văn Tuệ sờ hai mắt của mình: “Thật sao? Rất rõ hả?”

“Vẫn ổn, chỉ có mờ mờ thôi, cô trời sinh xinh đẹp nên không ảnh hưởng.”

“Nhưng gần đây tôi thức đêm quá nhiều, đúng là nên bảo dưỡng.”

Trong nhà không có mỹ phẩm dưỡng da, cô chuẩn bị dành ít thời gian đến trung tâm thương mại mua một bộ.

“Đinh Nhụy, cuối tuần cậu có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi.”

“Được thôi, tôi thích đi dạo phố nhất.”

“Cuối tuần cậu muốn ăn gì, tôi mời.”

“Vậy tôi không khách khí, dù sao hiện tại cậu cũng là người có tiền.”

Hiện tại Tô Văn Tuệ có thu nhập ổn định, mỗi ngày cô kiếm được hai trăm đồng, tiền lương một tháng của bọn họ chỉ có hơn 80 đồng, nhưng cũng khiến rất nhiều người ghen tị.

Thứ bảy, Tô Văn Tuệ ăn sáng xong thì chào ba mẹ chồng đi ra ngoài, cô và Đinh Nhụy hẹn nhau ở trung tâm thương mại Kim Phong ở trung tâm thành phố, họ tới vừa lúc đến giờ mở cửa.

“Cậu hẹn rất đúng lúc, tôi đang định mua quần áo, sắp giao mùa rồi, chúng ta đi xem năm nay có kiểu dáng gì mới không.”

Đinh Nhụy chưa kết hôn, cô ấy thích nhất là đi mua quần áo đẹp, một chiếc áo khoác hơn trăm đồng hay một nghìn, cô ấy cũng mua không cần chớp mắt, bằng tiền lương của cô ấy thì chắc chắn không thể, cũng may hoàn cảnh gia đình cô ấy khá tốt.

Tô Văn Tuệ có mục tiêu mua sắm rõ ràng, trừ mỹ phẩm dưỡng da những cái khác cô không thiếu, nhưng cô định mua cho mẹ chồng và mẹ ruột hai bộ quần áo, cô thì không cần, tủ quần áo còn nhiều quần áo chưa mặc đến, phối đồ thay đổi vẫn mặc được.

“Văn Tuệ, cô thấy cái này có được không? Mặc với áo len không tệ chứ?”

Trong tay Đinh Nhụy cầm áo gió màu đỏ, đường may rất tốt, nhưng Tô Văn Tuệ không thích áo đệm vai, nhưng đây là nét đặc sắc của niên đại này, cô không có gì để chê.

“Kiểu dáng khá tốt, cậu có thể thử xem.”

Nhân viên bán hàng tới đây giúp Đinh Nhụy thử quần áo, còn đề cử cho cô ấy một chiếc áo len trong tiệm.

“Thưa cô, cái áo khoác này mặc với áo len rất đẹp, áo len nhà chúng tôi thuần lông dê, cô có muốn mặc thử không.”

“Được, vậy cho tôi mặc thử.”

“Vậy cô có cần tôi lấy một chiếc quần không? Cái quần màu đen này rất tốt, nó khá hợp với giày cao gót.”

“Được, cô lấy tới đây giúp tôi.”

Sau khi nhân viên bán hàng cầm quần áo vào phòng thử đồ giúp cô ấy rồi đi ra ngoài, cô ta mỉm cười nhìn Tô Văn Tuệ đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, cũng không tiến tới đây đề cử khiến Tô Văn Tuệ nhẹ nhàng thở phào.

Qua vài phút, Đinh Nhụy thay quần áo xong đi ra ngoài, nhân viên giới thiệu bộ quần áo này khá đẹp, dù 20 năm sau kiểu dáng cũng không bị lỗi thời, Đinh Nhụy cũng rất vừa lòng.

“Khá đẹp đó, mấy món này tôi lấy hết, phiền cô tính tiền giúp tôi.”

“Vâng, cô chờ tôi một lát.”

Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng càng chân thành, nhưng trên nét mặt không hiện rõ vẻ vui mừng, cô ta xoay người trở lại quầy hàng tính tiền, quần áo vẫn mặc trên người Đinh Nhụy, nhân viên bán hàng lấy một bộ khác để tính tiền, qua một hồi, cô thấy người nhân viên này rất biết bán hàng, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không tồi.

Chờ Đinh Nhụy thay quần áo đi ra, nhân viên bán hàng đã gấp quần áo cho vào túi, lúc này cô ta mới đưa hóa đơn cho cô ấy.

“Áo khoác, áo len và quần, giá gốc là 420 đồng, nhưng cửa hàng chúng tôi đang có chương trình, đơn hàng trên 300 đồng sẽ được giảm 5%, tôi giúp cô chiết khấu, hiện tại là 399 đồng, mời cô tới quầy thu ngân thanh toán.”

Đinh Nhụy là khách quen của trung tâm thương mại, tất nhiên cô ấy biết quầy thu ngân ở đâu, nhưng người nhân viên này không giấu chuyện cửa hàng có chương trình giảm giá nên cô ấy rất vui.

Trả tiền xong hai người rời đi, Đinh Nhụy nói với Tô Văn Tuệ: “Tôi đi dạo phố với cậu, cuối cùng cậu chưa mua gì mà tôi đã tiêu một đống tiền.”

“Cậu chưa kết hôn, không có áp lực cuộc sống, cũng nên làm đẹp bản thân.”

Nếu cô nhớ không nhầm, hai năm nữa Đinh Nhụy sẽ kết hôn, chồng cô ấy là doanh nhân, cả đời không cần lo lắng vì tiền.