Nhưng ta không định khuất phục.
Không hấp thu được linh khí trong thiên địa, ta sẽ hấp thu linh khí trong linh thạch.
Cũng đủ cho ta dùng vài chục năm.
Nếu không đủ thì sao á?
Không đủ thì tính sau.
Xuyên vào sách hơn năm trăm năm, ta chỉ muốn sống như một người bình thường.
Nhưng không ngờ rằng, làm người bình thường cũng không dễ dàng gì.
Ngày đầu tiên ta đặt chân tới nhân gian đã bị đánh thuốc mê bán vào thanh lâu.
Đương nhiên ta không thật sự hôn mê.
Sau khi được đưa tới thanh lâu, ta bị bán cho tú bà với giá một lượng bạc.
Mấy nữ tử cùng bị đánh thuốc mê kia được bán với giá ba đồng.
Khi ta giẫm đám buôn người xuống đất, đã cười hỏi bọn họ: “Các ngươi đoán xem các ngươi đáng giá mấy đồng?”
Thế là từ ngày hôm đó, thanh lâu này đã chuyển sang bán nam sắc.
Đều là đám buôn người kia đi tiếp khách.
Cô nương trong viện thì làm sai vặt.
Làm ăn mà, đương nhiên là thua lỗ đậm.
Nhưng không sao, chị đây không thiếu tiền!
Tháng thứ sáu ở nhân gian, phát hiện ra một bí cảnh ở thành trấn bên cạnh.
Người tu tiên trong thành bỗng nhiên tăng mạnh.
Ta dặn dò các nữ tử trong viện đừng ra ngoài, bọn họ vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn đợi trong viện, ngay cả cửa sổ cũng không mở.
Ta cản bọn họ ở bên trong.
Nhưng lại quên mất người bên ngoài có thể đi vào.
Hôm đó, ta ra ngoài tìm hiểu thông tin về bí cảnh, đến lúc trở về thì trong lầu chỉ còn hơi thở yếu ớt của hai nữ tử kia.
Quần áo của bọn họ bị xé rách, bị người ta làm nhục, tay chân cũng bị bẻ gãy thành một độ cong kì dị.
Thấy ta, bọn họ không kêu cứu, chỉ trừng to mắt, rơi lệ nhìn ta, như thể muốn nói “mau trốn đi”.
Đám người tu tiên kia cười càng sảng khoái hơn: “Vẫn là nữ tử người phàm chơi thoải mái hơn, nữ tu lúc nào cũng e thẹn, không có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào.”
Mấy cô nương ngốc này, sao không gọi ta cứu các ngươi?
Ta sẽ quay về cứu các ngươi mà…
Lúc sắp chết, đám người kia mạnh mồm nói: “Ngươi dám gϊếŧ ta? Ta là đệ tử Hợp Hoan Tông!”
Ta nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười: “Ta là tổ tông của ngươi.”
Sau đó ta đưa tay ra, chém đầu bọn họ.
Người duy nhất còn sống sót trợn trừng mắt, hoảng sợ nói: “Đám nữ tử kia chẳng qua chỉ là người phàm, thấp kém như gia súc…”
Ta không cho hắn ta có cơ hội nói tiếp.
Ta sợ làm bẩn lỗ tai của chính mình.
Cuối cùng, ta vẫn không cứu được hai nữ tử kia.
Tổn thương trên người bọn họ quá nặng.
Trước khi chết, miệng bọn họ không ngừng phun ra máu, nhưng ta vẫn nghe rõ lời bọn họ nói.
Bọn họ nói: “Bà chủ…”
“Cảm ơn ngươi…”
Thì ra, sống như một người bình thường, thật sự rất khó.