Lỗ hổng của thiên đạo cũng không dễ chui như vậy.
Phân thân của ta vừa đóng gói ba người kia đưa tới chỗ nữ chính thì chân thân của ta ở mật thất cách đó ngàn dặm bỗng nôn ra máu.
Nôn đến mức tu vi bất ổn, suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma.
Song tu ta cũng tu rồi.
Người cũng đưa tới tay nữ chính rồi.
Ta cũng bị sư tôn của Triệu Lạc Tuyết đâm rồi.
Vì sao không cho ta một con đường sống?
Vì sao ta không có quyền lợi sống tiếp?
Dựa vào đâu?
Không phải ta đã đi theo kịch bản rồi sao?
Tức giận công tâm, ta lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Không được nghĩ chuyện này nữa, ta cố bình tĩnh lại, tập trung bế quan.
Lần bế quan này chính là năm trăm năm.
Khó khăn lắm mới ổn định lại tu vi.
Khi ra khỏi mật thất, ta hơi hoảng hốt.
Đột nhiên, ta phát hiện ra ta không nhớ nổi những chuyện từ trước khi ta xuyên tới thế giới này.
Nhưng không sao, mất đi quá khứ, ta vẫn còn tương lai.
Tương lai tốt đẹp.
Dựa theo tuyến thời gian, bây giờ thế giới trong sách cũng sắp tới đại kết cục rồi.
Ta còn nhớ mang máng là nam phụ sẽ cứu nữ chính khỏi tay boss phản diện, sau đó chết trong tay boss phản diện.
Cuối cùng, nữ chính và nam chính dắt tay phi thăng, chỉ lưu lại một câu: “Cảm ơn ngươi, Liễm Ngọc.”
Chuyện tình yêu động lòng người biết bao.
Cũng may, chẳng liên quan gì tới ta.
Nhưng vì sao cốt truyện lại lệch lạc như vậy?
Thanh Vân Môn bị diệt, nữ chính không rõ sống chết, Hợp Hoan Tông đã trở thành thiên hạ đệ nhất tông.
Nam chính lạnh lùng Huyền Thanh đã trở thành tông chủ Hợp Hoan Tông, nam phụ Liễm Ngọc có hành vi phóng túng đã trở thành phật tử, còn nhân vật phản diện, ừm, cũng chỉ còn mình hắn ta vẫn đàng hoàng làm phản diện.
Hắn ta treo giải thưởng, yêu cầu truy sát nữ chính và sư tôn nàng ta trên toàn thế giới.
Cốt truyện đi chệch hướng như này hẳn không liên quan gì tới ta đâu nhỉ?
Trong lòng ta vừa nghĩ như vậy, trên trời bỗng có một tia sét đánh xuống.
Ta nhìn bầu trời xanh trong vạn dặm, khẽ thăm dò: “Không thể nào liên quan tới ta được.”
Lại thêm một tia sét nữa.
Sao cũng được, ta sẽ tạo ra một cột thu lôi.
Cột thu lôi không có tác dụng, thiên đạo có 1001 cách làm thịt ta.
Ta đi đường cũng có thể bị ngã, uống nước cũng có thể bị sặc, sử dụng linh khí phi hành có thể bị rơi xuống.
Ta đến tu vi này rồi, vậy mà đi đường còn bị ngã?
Ta giơ ngón giữa với thiên đạo: “Có bản lĩnh ngươi làm lớn hơn chút nữa cho ta coi!”
Một giây sau, sự việc càng kỳ quái hơn đã xuất hiện.
Linh khí trong thiên địa bắt đầu “tránh né” ta.
Mẹ kiếp, nói cũng không thể nói sao?
Thiên đạo thật sự quá trắng trợn!