Vì vậy, tôi gửi một tin vào nhóm chat của chung cư:
[Tôi đã về rồi, không sao cả. Cảm ơn dì "Bình An Vui Vẻ" đã giúp quay chụp video, giúp ích rất nhiều.]
"Bình An Vui Vẻ" là một dì sống ở tầng mười hai.
Mấy hàng xóm có trong nhóm đều nhắn lại, bao gồm cả Tạ Tú Tú - người đang mang tâm trạng không tốt lắm ở nhà đối diện.
Tôi giải thích ngắn gọn về phần phân chia trách nhiệm lúc ở đồn cảnh sát, chủ yếu cấu thành tội ẩu đả, mỗi người nhận 50 roi.
Chuyện nhỏ mà thôi.
Bình An Vui Vẻ : [Mỉm cười JPG]
Bình An Vui Vẻ : [Không sao thì tốt]
Tôi gửi riêng cho Giang Ngưng một tin nhắn.
Tôi: [Tớ có việc lớn cần xử lý, dạo này hơi bận, giúp tớ giao đồ ăn nhé.]
Giang Ngưng: [Ok]
Lúc ở đồn cảnh sát, tôi đã ghi nhớ tất cả thông tin của lũ nhóc đó.
Hiện giờ là đêm khuya.
Tôi bật máy tính, dự định "dọn dẹp" sạch sẽ cả đám bọn họ.
Thật ra tôi tập võ chỉ để cho vui, bản thân đã giành được 8 chức vô địch trong các cuộc thi lập trình toàn cầu.
Tất cả đều nhờ công lao của bố tôi.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã được chẩn đoán thiếu khả năng đồng cảm, rất có thể sẽ phát triển thành tính cách phản xã hội.
Bố sợ tôi nhàn rỗi sinh nông nổi, cho nên vừa thấy tôi có chút hứng thú với máy tính, ông đã khuyến khích tôi học ngay.
Bố nghĩ đơn giản: chỉ cần tôi ở nhà sẽ chẳng gây ra chuyện gì phiền toái.
Ông còn cảm thấy: dáng vẻ con gái mình ngồi nhà gõ máy tính trông thật văn nhã!
Sau đó, tôi bị một nhóm các cao thủ hàng đầu vây bắt hơn nửa năm vì dám h.ack vào hệ thống của một trường đại học chuyên ngành khoa học máy tính.
Lúc tôi bị bắt, nhìn vẻ mặt bàng hoàng của bố trông buồn cười lắm...
Trở lại chuyện chính, bây giờ lại động vào hệ thống trường học, cho dù chỉ là hệ thống cấp THCS cũng quá ư mạo hiểm.
Nhưng đối phương chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt, tôi cũng không thấy áp lực.
Mục tiêu trước mắt cần tra xét là đôi cẩu nam nữ kia.
Nam kêu Tăng Thư Lạc, bố thằng nhóc là Tăng Chính Trực, cũng chính là cái người "luật sư đáng kính".
Cô gái nhai kẹo cao su tên Lý Thiến Thiến, bố là Lý Phú, thú vị.
Trình độ học vấn của Lý Phú không cao nhưng rất giàu. Nguồn gốc của sự giàu có đó lại là vết nhơ khó xóa.
Thời trẻ làm nghề cho vay nặng lãi, thầu khoán thông thường, chèn ép người ta đến mất mạng.
Hiện giờ lại chuyển mình trở thành thương nhân.
Tôi nghĩ thầm: Đúng là tên phế vật, thông tin tư liệu nhìn thì có vẻ ghê gớm, nhưng ban nãy không phải còn chạy trước đó à.