Hệ Liệt Ác Thần

Chương 31: Săn g.iết kẻ b.ắt n.ạt (6)

Thậm chí một phụ huynh trong số đó còn lớn tiếng kêu:

"Tôi là luật sư! Dám b.ắt n.ạt con tôi, tôi muốn cô phải ngồi tù!"

Tôi nói:

"Ồ, vậy thì tôi đây không thể kiểm soát được, ngộ nhỡ có người hàng xóm nào đó run tay, lỡ đăng video lên mạng. Ngài luật sư, ông nói thử xem, con trai mình cùng người khác đến nhà tang lễ làm loạn, liệu có ảnh hưởng gì đến ông không?"

Người đàn ông vừa tức vừa sợ.

Sau một hồi tranh cãi, phụ huynh mấy nhà vẫn không thể đi đến quyết định thống nhất.

Cha mẹ cô gái nhất quyết muốn truy cứu đến cùng, nhưng mấy phụ huynh khác lại tỏ ra do dự, dè dặt.

Tôi còn nghe thấy họ thì thầm:

"Dù sao cũng liên quan đến thể diện..."

Cuối cùng, chỉ đành nộp đơn, mỗi người tự điền rồi ký tên.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở đồn cảnh sát, về đến nhà đã là nửa đêm.

Vừa nhìn đã biết bố của cô gái kia không phải loại người tốt lành gì, vợ con còn đang ngồi trên xe, thế nhưng còn dám lái xe đi theo dọa nạt tôi.

Hắn nghĩ tôi chỉ là một cô gái trẻ bình thường, đêm hôm khuya khoắt, một mình đi trên đường hoang vắng, còn bị theo dõi sẽ sợ hãi chăng?

Thật buồn cười.

Trên đường lúc nửa đêm, tôi đạp chân phanh, dừng đột ngột, sau đó quay xe lại, bật đèn pha chiếu sáng.

Chiếc xe phía sau bị buộc phải đối mặt, bấm còi inh ỏi, bẻ lái dứt khoát rồi sượt qua.

Ái chà! Kỹ thuật lái xe cũng không tồi! Thế mà không đυ.ng phải xe tôi.

Nhưng nghĩ vẫn không cam lòng, tôi xuống xe, lấy ra chiếc rìu trong cốp rồi đi về phía trước.

Trong xe truyền đến tiếng mắng chửi the thé sau cú sốc vừa rồi.

Đối phương mở cửa bước xuống...

Tôi vác theo rìu, mỉm cười với hắn.

Sau đó, tiếng chửi mắng của đối phương mắc nghẹn ở cổ.

Tôi hưng phấn đứng tại chỗ, mong chờ đối phương sẽ xông tới, giật lấy rìu hoặc lao vào đánh tôi.

Nếu vậy, đêm nay có thể đánh gãy một chân của hắn.

"Đi theo tôi làm gì!" Tôi hét lớn.

Thế nhưng, hắn sợ. Người vợ ngồi trong xe vẫn còn đang chửi đổng, so với tên nhát gan này có lẽ còn triển vọng hơn. Hắn nhanh chóng chui vào xe, đóng cửa lại:

"Mẹ kiếp! Ai thèm theo dõi cô!"

Nói xong còn khóa chặt cửa xe, vội vàng phóng đi.

Haizz!

Phế vật!

Sắc mặt tôi tối sầm, cầm rìu đứng trên đường nhìn đèn xe phía xa.

Xem ra vẫn cần kiên nhẫn thêm chút.

Điện thoại thông báo đầy những tin nhắn an ủi từ hàng xóm.

Tôi vốn định mặc kệ, nhưng xét theo những biểu hiện thường thấy của người bình thường, hẳn là nên chú ý đôi chút.