Hành vi thường ngày của Vương Trạch hoàn toàn không giống với người có khuynh hướng muốn t.ự s.át.
Tạ Tú Tú tự trách bản thân, chắc chắn đã làm sai gì đó, cho nên mới dẫn đến bi kịch này...
Trong lòng khó chịu muốn ch.ết, lại không biết diễn tả thế nào.
Lúc này, thật may còn có Giang Ngưng.
Bởi vì tôi được chẩn đoán thiếu khả năng đồng cảm nói thẳng ra là hội chứng vô cảm, mặc dù nhiều năm qua, tôi đã cố bắt chước cảm xúc của những người xung quanh, nhưng não bộ cũng không thể xử lý mớ thông tin phức tạp như vậy trong thời gian ngắn.
Ngược lại, Giang Ngưng rất giỏi trong việc an ủi người khác, mà khóc còn rất to.
Cô ấy vừa khóc, giống như khóc thay cả tôi, cũng đè nén luôn nội tâm hưng phấn muốn ăn thịt người của tôi.
Vì thế, Giang Ngưng phụ trách khóc lóc an ủi, còn tôi vụng về đứng sau vỗ lưng hai người.
Tạ Tú Tú đến báo cảnh sát, đưa xác con gái tới bảo quản trong nhà tang lễ, nhất quyết không chịu chôn cất.
Cảnh sát tận lực điều tra, nhưng kết quả rõ ràng là vụ án t.ự s.át, hoàn toàn loại trừ khả năng g.iết người.
Mặc dù lực lượng cảnh sát nhiều như thế, nhưng vẫn không thể giúp người mẹ tìm ra nguyên nhân thực sự khiến con gái t.ự t.ử, họ còn cử đến một nữ cảnh sát giàu kinh nghiệm, giúp Tạ Tú Tú hẹn lịch điều trị tâm lý.
Ngày ngày, Giang Ngưng và mấy người xung quanh đều đến an ủi, động viên chị ấy.
Tạ Tú Tú cuối cùng cũng dần nguôi ngoai, quyết định làm tang lễ cho con mình.
Tôi thở phào.
Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như thế, thật không biết phải làm sao.
Đối mặt với những người hàng xóm xấu xa ác độc, tôi còn có thể hưng phấn chờ mong--bởi vì cứ g.iết ch.ết bọn họ là xong.
Nhưng trước bầu không khí bi thương buồn bã này, tôi lại luống cuống tay chân.
Mặc dù đã quen bắt chước cảm xúc của Giang Ngưng, nhưng nhìn cô ấy khóc đến mức ướt đẫm mồ hôi, nước mắt nước mũi giàn giụa... cái này có hơi khó.
Lễ tang được tổ chức ở nhà tang lễ.
Ngoại trừ mấy nhà hàng xóm chúng tôi, cũng chỉ có thêm vài đồng nghiệp của Tạ Tú Tú.
Tạ Tú Tú nói muốn Vương Trạch có thể yên tâm mà rời đi, không cần lo lắng cho mình.
Bởi vậy Giang Ngưng phải cố nhịn, nghẹn đến nỗi hai mắt trừng cả lên, trông chẳng khác gì con cá vàng, cố gắng để bản thân không khóc.
Tôi nhìn chằm chằm vào thi thể đã được sửa soạn của Vương Trạch, trong đầu lại hiện lên hình ảnh con bé ngã xuống trước kính xe tôi.
Khi đó, hai mắt Vương Trạch mở to, dường như còn muốn nói điều gì...