Hệ Liệt Ác Thần

Chương 26: Săn g.iết kẻ b.ắt n.ạt (1)

Chiếc xe mới mua của tôi bị ai đó rơi xuống làm hỏng.

Khi đó, phần thân trên của cô gái rơi trúng kính chắn gió, đầu treo ngược, mắt mở to.

Bạn thân Giang Ngưng của tôi đang ngồi bên ghế phụ.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái kia, chắc chắn người nọ chưa ch.ết ngay tại chỗ.

Đối phương nhận thấy có người đang quan sát, hai mắt từ từ trừng lớn.

Nhưng chẳng mấy chốc, tấm kính đã dính đầy m.áu.

Tôi vỗ vỗ Giang Ngưng bên cạnh:

“Ngưng Ngưng, hình như đây là Vương Trạch nhà đối diện.”

Giang Ngưng tạm dừng một giây.

Sau đó tiếng hét càng thêm thảm thiết: "Á--"

Lần này còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Vương Trạch là hàng xóm mới chuyển đến sống đối diện nhà tôi, Giang Ngưng sống ở tầng trên.

Người hàng xóm trước bởi vì quá ồn ào, gây phiền toái đến mọi người nên tôi đã tống cả hai vợ chồng vào tù.

Hàng xóm mới đến là hai mẹ con, chính là Vương Trạch và mẹ - Tạ Tú Tú.

Tạ Tú Tú rất tốt bụng, ngày đầu chuyển đến đã tặng tôi mấy chiếc bánh bao chị ấy tự làm.

Trong lúc nói chuyện phiếm, còn nhắc tới người chồng đã qua đời, từng là thành viên của đội cứu hộ.

H.y s.inh trong một lần làm nhiệm vụ cứu hộ lũ lụt.

Sau này, Giang Ngưng lén nói cho tôi biết, ngày đó đội cứu hộ là một tổ chức phi chính phủ, không có thù lao cũng chẳng có thu nhập.

Chỉ cần ở đâu có thiên tai, gọi triệu tập một câu, tất cả thành viên trong đội sẽ lập tức tập hợp, lao tới hiện trường.

Tôi cảm thán:

"Quá vất vả.”

Giang Ngưng nói thêm:

"Nhưng nhìn chị Tạ xem, khi nhắc về chồng mình, dẫu có tiếc nuối nhưng không hề hối hận."

Giang Ngưng còn nói, bố là tấm gương cho con cái noi theo.

"Tuy rằng bố mất, nhưng tâm tính chị Tạ lại cởi mở rộng rãi như vậy, sau này Vương Trạch nhất định sẽ trưởng thành rất tốt."

Cô bé quả thực rất tốt, dịu dàng, xinh đẹp, chăm chỉ, còn thích làm việc nhà.

Khi nhìn thấy tôi sẽ mỉm cười gọi chị.

Vương Trạch ch.ết.

Tạ Tú Tú suy sụp.

Tôi và Giang Ngưng đến an ủi, lại phát hiện chị ấy bắt đầu rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.

Chị nói mình đã lục tung hết đống đồ của Vương Trạch, nhưng vẫn không biết vì sao con lại t.ự s.át.

Thậm chí trước khi tự sát còn dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, nấu xong bữa tối.

Giang Ngưng ôm chị ấy khóc lớn.

Tạ Tú Tú nức nở nói:

"Tôi vốn tưởng sau khi bố con bé đi rồi, mình cũng có thể chăm sóc cho nó thật tốt, là lỗi của tôi, nhất định tôi đã làm sai điều gì..."