Hệ Liệt Ác Thần

Chương 21: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (21)

Có lẽ vì tối ngủ khá ngon nên tinh thần cậu nhóc tốt hơn nhiều so với trước.

Hôm nay đi ra ngoài tôi gặp nó, khi xuống lầu nó còn hát vu vơ.

Ngày thứ bảy Diêu Ngọc nằm viện.

Hai giờ rưỡi chiều.

Cuối cùng Trương Minh cũng gõ cửa phòng tôi.

"Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm.”

Có vẻ như là dùng nắm tay đập hết sức lên cửa.

Nếu như là mấy cô gái bình thường thì chắc là bị dọa sợ chết khϊếp rồi!

Tôi chậm chạp đi đến, mở cửa cho hắn ta.

Hắn ta trừng mắt nhìn tôi mà muốn nứt mắt ra luôn, sau đó mắng to một tiếng: “Con khốn này..."

Rồi lập tức lao đến.

Tôi kêu lên cho có lệ: “Này! Anh làm gì đó?! Đừng vào!"

Có lẽ là do máu đ.iên xông lên tới não nên hắn ta không hề chú ý đến, tôi đã cố tình nhỏ giọng tránh gọi hàng xóm đến!

Hắn ta xông vào nhà tôi, hung hăng khóa cửa lại.

"Cái con khốn này, A Ngọc đã nói với tao! Mày là người đưa điện thoại cho nó!"

Tôi lùi từng bước về sau: “Anh, anh mau cút đi cho tôi! Anh đang đột nhập trái phép vào nhà riêng đấy!”

Có vài người chính là như vậy, người ta càng yếu đuối thì chúng lại càng hưng phấn!

Hắn ta chửi rủa tục tĩu, miệng lảm nhảm về việc sẽ "dạy dỗ" tôi một bài học. Nói rồi, hắn ta lao tới, vồ lấy tôi.

Tôi vừa hét lên inh ỏi, vừa vơ lấy đồ ném vào người hắn.

Trong đó có một món bất chợt đập vào đầu hắn ta – đó là đèn ngủ con thỏ.

Hắn ta nhìn chằm chằm con thỏ, đôi mắt đỏ ngầu.

"Con khốn! Tao sẽ g.iết ch.ết mày!"

Hắn ta xông tới túm lấy cánh tay lôi tôi vào phòng.

“Ở đây không có camera đâu.”

Tôi nhỏ giọng nói.

Trương Minh khựng lại một chốc.

Tôi nắm lấy tay hắn ta, quăng qua vai.

"A!"

Hắn ta nhìn chằm chằm tôi, mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Mày..."

Tôi cười rồi móc ra một cây đèn pin.

“Tôi là con gái sống một mình, bị kẻ khác xông vào nhà, nên tự vệ bằng đèn pin rồi để lại vài vết bỏng trên người kẻ đó là chuyện bình thường mà, đúng không?"

Hắn ta vẫn có chút không cam lòng, còn muốn bò dậy đánh tôi.

Nhưng kế tiếp tôi đã giật điện vào chỗ đó của hắn ta.

Hắn ta im thin thít.

Thật ra khi chỗ đó đau đớn tột cùng, con người sẽ không phát ra nổi một tiếng kêu nào.

Tuy nhiên, dù sao hắn ta cũng là một "đàn ông" cường tráng, không phải sao?

So với mụ vợ thì hắn ta tỉnh lại nhanh hơn nhiều, thậm chí chốc sau đã dần khôi phục lại ý thức.

Tôi hoảng hốt nói với hắn ta: “Tôi không cố ý, tôi chỉ vung đại đèn pin ra thôi... bởi vì anh muốn x.âm h.ại tôi!"