Tôi hỏi nó trong nhà ở đâu ra nhiều tiền mặt vậy?
Thằng nhóc nói là tiền lì xì của ông bà cho, mẹ nó từ hồi tết đến giờ cứ nằm suốt, chưa kịp cất.
Những đứa trẻ như nó, đúng là loài vật sống như cỏ dại.
Chỉ mấy ngày ăn no ngủ kỹ, tinh thần đã tốt hơn hẳn.
Một buổi sáng nọ, khi đi ra ngoài, tôi thấy cửa nhà đối diện đang khép hờ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Diêu Ngọc nằm ngay cửa, dáng vẻ như đang cố bò ra ngoài.
Tôi cúi đầu nhìn cô ta, hình như cô ta đã bị Trương Minh đánh ch.ết rồi.
“Cứu, cứu với...”
Tôi ngồi xổm xuống nhìn: “Tại sao?"
Cô ta giãy giụa nói với tôi: “Tôi, tôi muốn tố cáo anh ta."
Tôi cười tủm tỉm nhìn ả.
Cô ta khóc: "Xin cô..."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn đằng sau cô ta.
Tối hôm qua, Trương Minh phát hiện chuyện bí mật trong điện thoại của Diêu Ngọc.
Cho nên cô ta bị đánh thảm thương vô cùng, điện thoại cũng bị thu giữ rồi.
Cô ta khó khăn lắm mới bò đến đây mở cửa, nhưng sau đó lại ngã quỵ.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
“Có phải cô nghĩ, trên đời vẫn còn nhiều người tốt đúng không?”
Cô ta ngây người.
Tôi vỗ vỗ lên mặt cô ta: “Loại người như cô... sao vẫn còn ảo tưởng về lòng tốt của con người thế nhỉ?"
Thế đời này, nực cười nhất là một kẻ không màng đến ông lão bị bệnh tim trên lầu mà ầm ĩ suốt đêm, quay lén cô hàng xóm rồi đem lên w.eb đ.en bán kiếm tiền, sinh con trai nhưng để nó phải đi lụm rác kiếm ăn, lại cảm thấy ai cũng là người tốt.
Cô ta vẫn thấy thế giới này tràn ngập tình yêu, nhất định sẽ thương xót cô ta, sẽ cứu cô ta à?
Tôi cười lớn đóng lại cửa trước mặt cô ta.
“Cố lên nha, cố gắng mở cửa thêm lần nữa nha."
Diêu Ngọc cố bò lại mở cửa thêm lần nữa.
Không ngờ tôi vẫn đang đứng ở ngoài cửa.
“Wow! Thú vị nhỉ!"
Tôi đóng cửa vào.
Rồi cô ta lại khóc mở cửa ra.
Mở cửa ra, vẫn gặp tôi đứng bên ngoài.
Tôi cười nói: “Tôi rảnh lắm, rảnh như cô vậy.”
Rồi tôi tiếp tục đóng cửa.
Nhưng thời gian cô ta mở cửa ngày càng lâu, tôi chơi chán rồi nên bỏ đi.
Cô ta bò ra ngoài, bò vào thang máy.
Từ trên lầu, tôi nhìn thấy cô ta ra khỏi cửa thang máy, lúc đầu vẫn có thể đi, tuy nhiên sau đó lại không cố được nữa, phải bò tiếp.
Tội nghiệp lắm, cô ta chẳng gặp được người hàng xóm nào.
Tuy nhiên một người "nổi tiếng trong khu” như này, cho dù gặp được, liệu có ai giúp không nhỉ?
Tiếc quá, tôi muốn nhìn thử xem sao lắm đó.