Hệ Liệt Ác Thần

Chương 14: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (14)

Nói xong cô ta gấp gáp không chờ nổi chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Có phải cô ta coi những người khác đều là kẻ ngốc không?

Ngay lúc này cậu nhóc đầu to đột nhiên kéo ống quần của tôi.

Tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu bé.

Sắc mặt nó trắng bệch nói: “Chị ơi, em xin lỗi, mẹ em, mẹ em muốn làm chuyện xấu..."

Thằng bé lo lắng đến sắp khóc, sau đó thật sự bật khóc, nói hôm qua mình nghe được gì đó, không hiểu rõ chuyện như thế nào, nhưng chắc chắn đó không phải chuyện tốt...

Tôi xốc lại tinh thần, xoa cái đầu trọc của nhóc, rồi đẩy nó ra ngoài cửa.

Tôi biết chuyện mẹ thằng bé muốn gắn camera trong nhà tôi.

“Em đi chơi đi, qua tiệm cơm của chị Giang Ngưng nói là chị Tiết mời em ăn cơm, lát nữa chị sẽ qua trả tiền.”

Chờ khi cậu nhóc đầu to rời đi, tôi chốt khóa cửa lại, sau đó xách rìu lên đi đến bên cạnh nhà vệ sinh, nhẹ nhàng hỏi: "Hàng xóm, cô không sao chứ? Sao cô đi lâu quá vậy?”

Bên trong truyền đến tiếng rơi đổ thứ gì đó.

Diêu Ngọc có hơi hoảng: “Không, không sao..."

Tôi bật cười thành tiếng.

Tố chất tâm lý của cô ta quá yếu kém, thậm chí đã quên mất mình mới vào có năm phút, chỉ cần suy luận một chút là sẽ nghi ngờ cô ta ngay.

Tôi cười hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

Cô ta vội nói: "Không cần...”

Giây tiếp theo, tôi đã dùng rìu bổ khóa cửa.

Tiếng thét chói tai vang lên, Diêu Ngọc từ trên bồn cầu ngã xuống.

Tôi xách theo rìu bước vào, bắt lấy tay cô ta, khiến chiếc camera rơi ra.

Diêu Ngọc: "..."

Tôi giả vờ kinh ngạc: “Đây là gì vậy, hàng xóm?"

Cô ta ngốc lắm, tưởng đâu tôi không hiểu thật, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm!

"À cái này, cái này là camera làm đẹp trên điện thoại của tôi..."

Tôi cười với cô ta.

Cô ta cũng run rẩy nhếch môi.

Sau đó tôi t.át cô ta một cái.

Diêu Ngọc: "!!!"

Tôi cười nói: "Làm sao thế?"

Diêu Ngọc hoảng loạn, bắt đầu cố hết sức giãy giụa: "Cứu mạng..."

Nhưng vô dụng thôi, cô ta phát hiện sức của tôi khỏe hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng, trên mặt cô ta lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trong lòng tôi tràn ngập lửa giận, vốn đang nghĩ cách lừa cô ta vào nhà, không ngờ cô ta lại tự mình chui đầu vào rọ.

"Không phải mày với thằng chồng mày hay nói phụ nữ sống một mình như Giang Ngưng với ông bà cụ lớn tuổi trên lầu mười hai dễ b.ắt n.ạt lắm sao?"

"Sống lâu trong xã hội hòa bình hữu nghị, hai đứa chúng mày thật sự nghĩ rằng không ai xấu xa như mình nữa à?"

Tôi nhét camera vào miệng cô ta, sau đó cho ả ăn mấy t.át.