Sau đó hai người bắt đầu đánh lộn.
Vừa khóc vừa gào, đồ đạc quăng tứ tung.
Thật ra mấy hôm trước bọn họ cũng cãi vã, nhưng không kịch liệt như vậy.
Cuộc xào xáo tối nay đã khiến cho trong nhóm chat khu dân cư toàn là dấu chấm hỏi.
Đánh một hồi Diêu Ngọc đã không chịu nổi, lập tức ôm lấy hắn ta khóc.
"A Minh, A Minh, anh đừng như vậy được không?! Em sợ lắm! Chúng ta chắc chắn có thể nghĩ ra cách, chắc chắn mà..."
Cô ta nói mấy câu đó với giọng rất nhỏ.
Tôi như suy tư gì đó.
Cô ta lại nói tiếp: “Con nhỏ đối diện, không phải nó là streamer sao? Trông còn rất d.âm nữa, để em vào nhà nó...”
Tôi: ".."
Ừ ha! Tôi là streamer!
Vui quá, tôi lại phát sóng trực tiếp đây.
Kết quả vừa phát sóng, nhà đối diện đã đúng lúc bắt đầu "ưm a".
Tôi lười xem camera nên tắt đi luôn.
Vẫn giống như lúc trước, tôi bật phát sóng trực tiếp lên rồi đặt một chiếc đèn ngủ con thỏ trước màn hình, mời mọi người nghe âm thanh xung quanh.
Đang định mua mắt xem...
Thì đột nhiên phát hiện phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người chen chúc vào.
"Uầy! Cuối cùng cô cũng đến rồi!"
"Không phải nói là mai gặp hả?! Mấy cái mai rồi?!"
"Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là cô đang phát sóng cái gì! Tôi sắp ch.ết tới nơi rồi!”
"Hỏi ngu cái, tôi mới vào, âm thanh xung quanh là tiếng gì vậy..."
Tôi vẫn làm việc như bình thường, làm xong rồi lại đeo tai nghe chống ồn vào đi ngủ.
Sáng hôm sau tức dậy tính tắt phát sóng thì phát hiện người xem không những không giảm, mà còn tăng lên...
Tôi nói: “Tắt đây, tạm biệt. Có duyên sẽ gặp lại.”
Cô không dám nói “ngày mai” nữa.
Nhưng phòng phát sóng trực tiếp vẫn chìm trong tiếng mắng.
Chẹp, thật khó chiều.
Hôm sau.
Diêu Ngọc gõ vang cửa phòng tôi.
Tôi nhìn từ mắt mèo ra ngoài, phát hiện cô ta dẫn theo cả con trai.
Trò mới à? Có chút chờ mong đó nha.
Tôi mở cửa, cười nói: "Hàng xóm, sao cô lại qua đây?"
Diêu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, rồi đẩy con trai ra phía trước: "Ái Minh, thưa chị.”
Cậu nhóc đầu to như sắp khóc đến nơi.
Cậu bé nói: "Chào, chào chị ạ."
Sau đó không nói gì nữa.
Diêu Ngọc nóng nảy, dùng sức đánh cậu bé:
"Nói đi!"
Cậu nhóc đầu to đành phải nói tiếp: “Chị ơi, nhà vệ sinh bên nhà em hỏng rồi, em muốn, muốn mượn nhà vệ sinh của chị..."
Tôi thầm nói con ả này đúng là không biết xấu hổ, thế mà đi lấy trẻ con làm công cụ.
Nhưng tôi vẫn cười nói: “Được thôi."
Diêu Ngọc tỏ ra cực kỳ vui mừng: “Cảm ơn! Cảm ơn! Ngại quá, phải làm phiền hàng xóm rồi."