Nô Tỳ Bị Bắt Nạt Trở Mình Rồi!

Chương 29

Ta s/ợ đến mức trốn vào một góc và run rẩy cho đến khi bên ngoài im lặng.

Tuyết rơi rất dày, ta lạnh cóng không chịu được, ta đi cạnh một con sông vắng, trên mặt đất đầy cuốc xẻng, nếu không cẩn thận ta sẽ vấp ngã ngay.

Ta không quan tâm đến cái lạnh, ta chỉ lo lắng thôi, ở đây có hỗn loạn như vậy, chàng ấy không có chuyện gì chứ?

Ta bước đi trong gió và tuyết, cuối cùng một nhóm người xuất hiện trước mặt ta, người cưỡi ngựa ở giữa là chàng ấy.

Ta thở phào nhẹ nhõm và ng/ã xuống đất.

Chàng ấy hốt hoảng nhảy xuống ngựa, chạy tới đỡ ta dậy và hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”

Ta ngước nhìn chàng ấy, không nói được lời nào, nhìn thấy chàng ấy còn nguyên vẹn, ta vừa vui mừng vừa chua chát, nước mắt không ngừng rơi.

Chàng ấy lau mặt cho ta và hỏi ta: “Sao nàng lại khóc? Sao vậy?”

Đã lâu rồi chàng ấy mới ôm ta như vậy, cũng đã lâu rồi chàng ấy không nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng như vậy, một bụng uỷ khuất dồn nén đã lâu bộc phát ra, chàng ấy đã lạnh nhạt lâu như vậy, ta thực sự không nên chú ý đến chàng ấy.

Nhưng mà, ta không nhịn được, đột nhiên ôm lấy chàng ấy, lớn tiếng kêu lên: “Lương Thời Mặc! Tại sao chàng không truyền tin gì về cung hết? Chàng có biết ta sợ ch*t kh/iếp rồi không!”

Giọng nói này khiến chàng ấy ngơ ngác, sửng sốt một lúc, chàng ấy trông có chút vui mừng mà hỏi ta: “Nàng đến tìm ta ư?”

“Không thì sao?”

“Nàng lo lắng cho ta ư?”

“Không thì sao chứ?”

Chàng ấy cười lên, nhưng cảm thấy cười vào lúc này không thích hợp, nên nhịn cười nói: “Nàng có phải là bị ngốc không vậy? Có gì phải lo lắng chứ? Chạy trong tuyết quãng đường xa như vậy, nhỡ bị đông cứng thì làm sao?”

Ta nức nở nói: “Thϊếp nghe nói có người t/ạo ph/ản, đ/ánh nhau n/ổ ra, không có tin tức gì về người, thϊếp sợ người bị người khác đ/ánh ch*t.”

Chàng ấy không biết nên cười hay nên khóc, liền cởϊ áσ choàng, quấn quanh người ta rồi bế ta lên: “Được rồi, được rồi, thế này có được không? Đừng khóc nữa, chúng ta về cung thôi.”

Chàng ấy ôm ta rồi bước đi, ta dần dần bình tĩnh lại, uất ức tội nghiệp nhìn chàng ấy rồi nói: “Thϊếp không khóc nữa, chàng cũng đừng giận thϊếp nữa, được không? Đã lâu chàng không để ý đến thϊếp rồi đó.”

Chàng ấy dừng lại, nhìn ta và hỏi: “Nàng có biết tại sao ta giận nàng không?”

Ta chớp mắt hai lần, lắc đầu rưng rưng nước mắt.

“Nàng vẫn chưa biết à?”

Ta nấc lên mà nói: “Cho thϊếp chút gợi ý đi, được không?"

Chàng ấy nhìn ta bối rối, thở dài nhẹ nhàng rồi nói: “Nàng nói ta cùng nàng diễn kịch là để nàng giúp ta thay thế Giang Vũ Linh, khống chế Giang gia và Thái hậu. Nhưng nàng có nghĩ rằng nếu ta thực sự muốn đối phó với họ, ta còn cần phải lợi dụng nàng sao?”

Ta chớp mắt, ý gì chứ?