Đêm hôm đó, lấy cớ chữa bệnh cho Giang Vũ Linh, ta sai người đưa Giang Ngọc Linh và tiểu nương ra khỏi Giang phủ, đưa họ đến một nơi mà người ngoài không thể tìm thấy.
Vài ngày sau khi tiểu nương ta đi, đại phu nhân ngã bệnh, hoàn toàn hồ đồ luôn rồi.
Còn Châu ma ma, để tránh bà ta gây rắc rối, trước khi trở về cung, lấy lý do bà ta đã lớn tuổi không làm được việc, ta đã giam bà ta vào Vạn Ninh Cung, nơi được dựng lên để các cung nữ lớn tuổi dưỡng lão, sẽ không bao giờ được thả ra nữa.
Về phần Tiểu Đào, cô ta không cùng ta về cung mà cầm theo một khoản tiền rồi rời đi. Cô ta nói rằng cô ta còn trẻ, thế giới rất rộng lớn nên cô ta muốn bù đắp tất cả những điều mà cô ta chưa từng thấy trước đây.
Ta cố gắng thuyết phục cô ta ở lại nhưng cô ấy đã xé bỏ tờ ước bán thân, dứt khoát rời đi.
Kể từ đó mọi chuyện dường như đã ổn định.
Nhưng mà, nơi hoàng thượng thì không chắc.
Nói làm sao nhỉ? Chính là, chàng ấy không để ý đến ta.
Ta biết, chàng ấy bận, nhưng đâu phải tới mức, hơn mười ngày rồi chàng ấy không có thời gian tới gặp ta mà phải không?
Chàng ấy rốt cuộc đang tức giận về điều gì chứ? Tôi nghĩ tới đau đầu cũng không thể hiểu được.
Đây có lẽ là cái gọi là trái tim của đế vương, như mò kim dưới đáy biển.
Nửa tháng sau khi về cung, không hề lường trước được, ta được phong làm Quý phi.
Chàng ấy không hề đến gặp ta vào ngày ta được phong làm Quý phi.
Ta ngồi không yên, liền nấu canh rồi đến gặp chàng ấy, chàng ấy lạnh lùng thờ ơ, đẩy bát canh ra không uống.
Ta không muốn rời đi nên đứng một lúc lâu mới nói: “Thần thϊếp đến tạ ân”.
Chàng ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà nói: “Không cần tạ ân, đây là điều mà nàng xứng đáng nhận được.”
Thật xa lạ.
Ta không thể giải thích được tại sao, trong lòng ta cảm thấy rất ch/ua x/ót, ngây người đứng ở đó rất lâu, thậm chí còn quên mất xin cáo lui, trực tiếp quay người bỏ đi.
Sau khi trở về, càng nghĩ càng buồn, nước mắt vô tình rơi xuống.
Chàng ấy dựa vào cái gì mà phớt lờ ta chứ? Buồn ch*t mất.
Vậy thì ta cũng phớt lờ chàng ấy, ta sẽ không tìm chàng ấy nữa. Ta lau mặt, quyết định.
Hai ngày sau, ở kinh thành tuyết rơi dày đặc, nhân công nhập cư xây dựng kênh đào bên ngoài thành bắt đầu b/ạo l/oạn, vốn đã cử người đến trấn áp, nhưng việc xây dựng kênh đào có tầm quan trọng rất lớn, chàng ấy không yên tâm nên đã tự mình đến đó.
Đêm đó, ta nghe có người nói bên ngoài có người t/ạo ph/ản, đ/ánh nhau rồi, chỉ còn một mớ hỗn độn.
Ta lập tức hoảng sợ, sợ chàng ấy sẽ xảy ra chuyện gì, cứ thế mà đợi chờ, mấy canh giờ trôi qua vẫn không có tin tức gì. Ta không thể ngồi yên nữa, vội vã ra khỏi thành để tìm chàng ấy.
Bên ngoài thật sự rất hỗn loạn, quan binh và những kẻ g/ây r/ối chạy khắp nơi, tìm không thấy chàng ấy, cung nữ và thị vệ đi theo đều bị tản ra nhiều phía rồi.