Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc: “Ai đang ở đó?”
Lưng ta cứng đờ, ta như đông cứng tại chỗ.
Ánh sáng màu cam từ phía sau truyền đến, người đàn ông đang cầm một chiếc đèn l*иg, càng ngày càng lại gần hơn.
“Quay người lại.” Chàng ấy nghiêm túc nói.
Ta không dám tỏ ra t/ức gi/ận, cúi đầu, ngh/iến răng ngh/iến lợi, chậm rãi quay người lại.
“Hãy ngẩng đầu cao lên.”
Nghe thấy âm thanh, ta cẩn thận ngẩng đầu lên một chút.
“Ta yêu cầu ngươi ngẩng đầu lên.” Giọng nói của chàng ấy lạnh lùng hơn, những ngón tay mảnh khảnh lạnh lùng nh/éo cằm ta, nâng mặt ta lên.
Ta hoảng hốt mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt mờ nhạt trong mắt chàng ấy.
Chàng ấy nheo mắt, nhìn thật kỹ khuôn mặt ta rồi chợt mỉm cười nhẹ nhàng.
“Giang Quý Nhân?”
Tim ta đập như s/ấm, ta cụp mắt xuống, giả vờ bình tĩnh đáp: “Nô tỳ không phải là Giang Quý Nhân.”
“Ồ?”
Chàng ấy như thể đoán được ta sẽ trả lời như vậy, chàng ấy nói một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa cằm ta bằng ngón tay cái và hỏi: “Vậy thì bây giờ nàng là ai chứ?”
Ta bị giật mình trước vấn đề mà chàng ấy nói, trán giật giật, đầu óc quay cuồng, ta biết phải trả lời thế nào đây?
Đúng lúc đang bế tắc, một bóng người lén lút đột nhiên từ phía sau chàng ấy đi ra, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên tay hắn có một viên gạch.
“Cẩn thận!”
Ta nhanh chóng đẩy chàng ấy ra, nhắm mắt lại, đối mặt với viên gạch.
Một cơn gió thổi vào mặt, không còn động tĩnh gì nữa.
Ta mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và sửng sốt, hình như là một công công nào đó?
“Người là?” Hắn trừng mắt nhìn ta.
Hoàng thượng vừa bị ta đẩy ra sửng sốt một lát, ho nhẹ một tiếng, kêu lên: “Sát Hải.”
Sát Hải, hắn không phải là thái giám luôn theo hầu bên cạnh hoàng thượng sao?
“Nô tài có mặt ạ.”
Sát Hải nghe thấy tiếng động, bỏ ta lại, chạy đến chỗ hoàng thượng, giơ viên gạch lên và nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, nô tài đã tìm được một viên gạch, cần nô tài trèo vào trong đ/ánh ng/ất nàng ta không?”
Đ/ánh ng/ất? Đ/ánh ng/ất tú nữ đang chơi đàn kia sao?
Ta kinh ngạc nhìn hoàng thượng.
Chàng ấy rất bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ngày ngày nửa đêm chơi đàn, ồn đến mức khiến trẫm tâm h/ồn bất an, trẫm đến xem là ai? Sát Hải, đem thứ này vứt trước đi, lén lút như m/a như qu/ỷ, ra thể thống gì nữa?”
Nói xong, chàng ấy nhìn về phía ta hỏi: “Nàng còn chưa trả lời trẫm, nàng là ai?”
Ta bình tĩnh lại và tỉnh táo hơn rất nhiều, cúi đầu đáp: “Nô tỳ là cung nữ của cán y cục.”
“Trẫm không hỏi điều này.”
Vậy hỏi cái gì? Ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời chàng ấy: “Nô tỳ tên là Giang Phi Bạch.”
“Giang Phi Bạch.”
Chàng ấy cười khúc khích, bước lại gần và nói: “Nàng và Giang Quý Nhân có mối quan hệ gì?”
Ta không ngờ tới chàng ấy lại hỏi thẳng như vậy, ta nhất thời không nói nên lời, sau đó ngập ngừng nói: “Nô tỳ là muội muội ngoài giá thú của Giang Quý Nhân.”
Chàng ấy lại tiến gần một bước: “Muội muội ngoài giá thú? Đó chẳng phải cũng là tiểu thư nhà họ Giang sao. Tại sao tiểu thư Giang gia lại ở trong cán y cục?”
“Ở Giang gia, ngoại trừ con gái của chính thê, những đứa trẻ khác khi sinh ra đều là nô tỳ, cho nên nô tỳ không phải là tiểu thư gì hết.”
Ta lặng lẽ lùi lại, vô tình dẫm phải chiếc giỏ tre vừa ném xuống đất, nghiêng người.
Chàng ấy nhanh mắt, nhanh tay ôm lấy ta.
“Sao nàng lại hoảng s/ợ? Trẫm ă/n th/ịt ngươi à?” Chàng ấy nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt vừa trêu chọc vừa thăm dò.
Không biết tại sao, mặt ta nóng bừng bừng, tim đập rất nhanh.
Một lúc sau, ta suy nghĩ rồi rút tay lại, cúi đầu nói: “Không có, không hoảng sợ.”
Chàng ấy im lặng một lúc rồi hỏi ta: “Nàng bị đ/ánh vào mặt phải không? Bọn họ đối xử không tốt với nàng sao?”