Nàng ta lại t/át vào mặt ta một cái: “Ta nói ta cho phép ngươi vào trong rồi sao?”
Nàng ta đ/ánh người trước giờ luôn không cần lý do, dù cho có giải thích thì nàng ta cũng không nghe, nên ta im lặng đứng đó, không nói một lời, im lặng như thóc.
Sau một cái t/át vào mặt ta, cô ấy thực sự gi/ận đến đ/iên lên, ngh/iến răng ngh/iến lợi hất chiếc giỏ ra khỏi tay ta và hỏi: “Vừa rồi ngươi ở đâu? Có nghe thấy chuyện gì không?”
Ta liếc nhìn chiếc giỏ quần áo lăn trên mặt đất, cúi đầu nói: “Vừa rồi ở phòng bên cạnh nơi hạ nhân ở, nghe họ chơi bài.”
Nàng ta nghi ngờ nhìn ta một lúc rồi hỏi: “Tiểu Đào đâu?”
Ta vừa định trả lời thì đã thấy Tiểu Đào vội vàng chạy ra ngoài, qu/ỳ xuống trước mặt nàng ta một vái “rụp”: “Tiểu thư... à không, nương nương, là tôi để cho cô ta vào trong. Vừa nãy nô tỳ thực sự quá gấp, nhưng mà nô tỳ tuyệt đối không để cô ta vào trong phòng của người.”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta và hỏi, “Thật sao? Ngươi chưa đi vào trong chứ?!”
Ta trả lời: “Không có.”
Giang Vũ Linh nhìn về phía hai cung nữ đứng ở cửa, sau khi Giang Vũ Linh trở về bọn họ mới vội vàng chạy tới, lúc này cũng đều cúi đầu, không nói gì hết.
Giang Vũ Linh chỉ nghĩ rằng những gì Tiểu Đào nói là sự thật, thở phào nhẹ nhõm, sau đó gi/ận d/ữ m/ắng cô ta: “Đồ ng/u ng/ốc! Sau này đừng tùy tiện cho người khác vào trong!”
“Vâng, nô tỳ nhớ rõ rồi ạ!”
Nàng ta ch/ửi xong, liền trừng mắt nhìn ta nói: “Ngươi qu/ỳ xuống đây cho ta, không được ăn cơm tối, qu/ỳ đủ một canh giờ mới được rời đi!”
Ta không nói gì, cụp mày, qu/ỳ xuống.
Giang Vũ Linh hừ lạnh một tiếng, quay về phòng, một lúc sau, lại đem theo Châu ma ma ra ngoài, tựa hồ như phải đi ra ngoài, Tiểu Đào vội vàng hỏi: “Nương nương, người đi đâu vậy ạ?”
“Ta đi thỉnh an cô mẫu. Ngươi cũng qu/ỳ lại ở đây, nhìn cô ta qu/ỳ đủ một canh giờ.”
Nàng ta liếc nhìn ta một cái, lúc này mới rời đi.
Tiểu Đào và ta im lặng nhìn nhau.
Một canh giờ sau, ta loạng choạng bước ra với một tay xách giỏ, tay kia ôm cái bụng đói.
Đường trong cung rất dài và tối, không có đèn l*иg nên ta dùng ánh sáng xa xa xác định phương hướng rồi chậm rãi đi theo.
Lúc đi ngang qua cung điện nơi mà các tú nữ xinh đẹp sinh sống, ta nghe thấy tiếng đàn phát ra từ bên trong.
Đêm khuya như thế này, nàng ấy chơi đàn cho ai nghe chứ? Hoàng thượng gần đây bận việc triều đình nên không có thời gian ra ngoài đi dạo chứ nhỉ.
Nhưng mà đàn khá hay, ta đứng nghe một lúc, cảm giác có chút muốn vào trong.
Đáng tiếc ta chỉ là con của vợ lẽ, Giang gia gia không cho ta học những thứ này, ta là con của vợ lẽ, không xứng với những tài nghệ cao quý này, ngay cả những đoạn ngôn từ ngắn ngủ còn phải lén lút học , không dám cho ai biết.
Con của vợ lẽ, con của vợ lẽ…
Ta khẽ thở dài.