Giỏ quần áo cuối cùng là của Cảnh Dương Cung, khi ta đến nơi thì trời đã nhá nhem tối, mây đỏ thẫm treo trên bầu trời, nhuộm cả hoàng cung như đẫm m/áu.
Cảnh Dương cung cực kỳ yên tĩnh, có lẽ bởi vì Giang Vũ Linh vắng mặt, lúc này mọi người đều đã tr/ộm làm biếng đi rồi.
Chờ hồi lâu, Tiểu Đào mở cửa đi ra, nhìn thấy ta ôm một giỏ quần áo lớn như vậy, cũng không thèm tiếp nhận, xua tay nói: “Cô vào trong đi.”
Bởi vì Giang Vũ Linh thăng chức, trong Cảnh Dương cung mọi người đều được khen thưởng, ngay cả cung nữ nhỏ bé như Tiểu Đào cũng mặc lụa đẹp, còn đeo lên cả hoa cung sáng lấp lánh.
Trước đây ở Giang phủ, Giang Vũ Linh rất k/eo k/iệt, chưa bao giờ ban thưởng hạ nhân nhiều một chút, cũng không có tiền để chăm sóc bản thân, cho nên bây giờ có thể mặc xinh đẹp như vậy, tư thế mà Tiểu Đào bước đi thậm chí còn lắc lư cả lên.
Tiểu Đào thấy ta đang nhìn cô ấy, t/ức gi/ận hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”
Ta nói: “Tiểu Đào, bây giờ cô xinh đẹp thật đấy.”
Nghe vậy, cô ta ưỡn ngực tự hào nói: “Ngày đầu tiên cô biết điều này sao? Ta vốn dĩ rất xinh đẹp, chẳng qua trước đây chỉ là một viên ngọc phủ đầy bụi trần.”
Nói xong, cô ta sờ lên hoa cung trên đầu mình, nhìn vào phòng trong nói: “Biết để nó ở đâu đúng không? Hừm, tự mình đặt nó lên đi. Đặt xong thì tự mình đi. Ta còn việc khác phải làm, không để mắt tới cô được nữa.”
Ta gật đầu, kéo rèm đi vào trong.
Trong phòng bày rất nhiều đồ, chắc là đồ do hoàng thượng ban cho, đi vào bên trong vài bước liền ngửi thấy mùi th/uốc thoang thoảng.
Ta lần theo mùi hương nhìn quanh một vòng thì thấy một chiếc bát nhỏ cạnh bàn trang điểm. Chiếc bát hoàn toàn bằng sứ trắng, chỉ có vòng trong được nhuộm một ít chất lỏng màu nâu nhạt, mùi thuốc toả ta chính là từ vị trí này.
Giang Vũ Linh đang uống th/uốc sao? Ta đưa tay ra, muốn cầm chiếc bát nhỏ lên ngửi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng đi vào, vòng kẹp tóc chạm vào nhau phát ra tiếng “leng keng”.
Ta nhanh chóng rút tay lại và cúi xuống lấy quần áo.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói của Châu ma ma từ bên ngoài truyền đến, rất nhỏ và khẩn cấp: “Nương nương! Đừng có bướng bỉnh nữa. Chẳng phải người đã nói sẽ phục vụ cho hoàng thượng thật tốt sao? Người cứ luôn nhớ đến Cửu Vương gia làm gì chứ?”
“Ta chính là không can tâm, ngươi đã nhìn thấy chưa? Chàng ta nhìn thấy ta liền lập tức đi ngay, giống như tránh ô/n d/ịch vậy. Ta đối với chàng ta tốt như vậy, chàng ta dựa vào cái gì chứ!”
Trong giọng nói của Giang Vũ Linh có chút ủy khuất, muốn khóc mà không khóc, thì ra là vừa nãy mới gặp được Cửu Vương gia.