Nhưng mà làm sao hắn lại đến đây chứ?
Im lặng một lúc, ta bình tĩnh lấy lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh, gật đầu nói: “Cửu Vương gia.”
Hắn hoàn toàn trầm lặng trong cảm xúc kinh ngạc và không để ý đến sự xa lánh của ta, hắn hỏi ta: “Phi Bạch, những ngày này nàng sống có tốt không? Sao nàng lại tới những chỗ như thế này? Nàng…”
Hắn nói chuyện, tay của hắn ấy gần như sắp chạm vào bả vai ta.
“Cửu Vương gia.”
Ta thấp giọng kêu lên một tiếng, lùi về phía sau hai bước, thấy chung quanh không có người, mới yên tâm cúi đầu, nói :“Vương gia, nô tỳ còn có việc phải làm, vừa rồi chặn đường của người, thật sự rất xin lỗi, xin Vương gia hãy thả nô tỳ đi đi ạ.”
Tay hắn cứng đờ, đôi mắt sáng ngời trong nháy mắt tràn ngập cảm giác ủy khuất, hắn hỏi ta: “Phi Bạch, nàng và ta trở nên xa lạ như vậy từ khi nào vậy?”
“Vương gia, xin hãy cẩn thận lời nói. Chủ tớ có sự khác biệt. Nô tì không trèo cao làm thân với Vương gia, xin Vương gia hãy nhường đường một chút. Nô tỳ không hoàn thành công việc sẽ bị tr/ừng ph/ạt mất ạ.”
Ta cúi đầu định đi vòng qua rời đi, nhưng lại bị hắn ngăn lại.
Hắn nắm lấy cánh tay ta, nhíu mày nhìn ta, một lúc lâu sau, cẩn thận hỏi:
“Nàng là vì Giang Vũ Linh mà xa lánh ta sao? Là nàng ta đưa nàng đến nơi này chịu khổ sao? Phi Bạch, ta đi cầu xin hoàng thượng ban nàng cho ta, được không?”
Ta giật hết cả mình, vội vàng rút tay lại: “Cửu Vương gia, nếu như ngài thực sự muốn tốt cho tôi, thì xin ngài hãy tránh xa tôi ra một chút, đừng làm tôi khó xử nữa!”
Hắn nhìn ta với vẻ khó tin, vội vàng nói: “Nếu như nàng thực sự gh/ét ta đến vậy, yến tiệc đêm đó ở Vườn Thượng Uyển sao nàng còn hẹn ta ra gặp mặt?”
“Cửu Vương gia, xin hãy cẩn thận lời nói!”
Ta nghiêm mặt nói: “Cửu Vương gia biết ta trước giờ luôn coi trọng lễ nghi. Làm sao có thể hẹn người gặp ta ở Vườn Thượng Uyển? Xin ngài hãy tự trọng.”
“Vậy tại sao nàng lại nói trước mặt ta rằng hoa ở Vườn Thượng Uyển nở rất đẹp?”
“Bởi vì hoa nở rất đẹp! Tôi mặc dù chỉ là một nô ɭệ thấp hèn, không được phép bình luận về chủ tử của mình, nhưng tôi vẫn có quyền tự do bình luận hoa mà phải không? Hơn nữa, tôi nói điều này cho tiểu cung nữ bên cạnh nghe. Làm sao mà tôi biết được điều này lại lọt vào tai ngài, gây ra sự hiểu lầm này chứ ạ?”
Hắn nhìn ta, không nói nên lời.
Phía sau có người đi ngang qua, ta vội vàng cúi đầu, chờ người đó đi xa rồi mới cúi người xuống nói: “Nô tỳ hiện tại rất tốt, không cần người khổ tâm lo lắng, tôi còn có việc phải làm xin phép đi trước. Vương gia cứ bận việc của mình đi ạ.”
Tôi cúi người miễn cưỡng, đi vòng qua phía sau hắn.
Đi chưa được hai bước, Cửu Vương gia nhìn bóng lưng của ta nói: “Ta không tin! Lời nói của nàng một lời ta cũng không tin, ta sẽ cứu nàng ra ngoài!”
Tôi không dừng lại, một bước cũng không, chỉ một lòng đi con đường của mình.