Nguyễn Thời Thanh cẩn thận chậm rãi đi tới nơi người nọ nằm vào tối hôm qua, nhìn thoáng qua quả nhiên tại nơi đó chỉ để lại một bãi m·áu màu đen đã bị oxy hoá, Nguyễn Thời Thanh liền thở dài nhẹ nhõm đi đến gần phi thuyền.
Khi phi thuyền rơi xuống phần đầu chấm xuống đất bởi vậy phần đầu là phần bị tổn hại nghiêm trọng nhất, phần thân cùng phần đuôi và bộ phận cánh tương đối hoàn hảo.
Do bệnh nghề nghiệp quấy phá nên Nguyễn Thời Thanh không có sốt ruột tháo dỡ mà đơn giản kiểm tra phi thuyền một lần.
Nguyễn Thời Thanh giống như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới, chỉ cần nhìn thấy linh kiện mới đều sẽ cảm thấy hứng thú.
Chỉ tiếc khoa học kỹ thuật nơi này cùng thế giới của Nguyễn Thời Thanh cách xa quá nhiều, tuy rất muốn nghiên cứu rõ ràng nhưng trong thời gian ngắn cậu cũng vô pháp hiểu rõ nguyên lý của các linh kiện này.
Mất thời gian một ngày Nguyễn Thời Thanh mới có thể nghiên cứu rõ ràng kết cấu của phi thuyền, sau đó cậu mới bắt đầu công việc tháo dỡ phi thuyền.
Linh kiện quan trọng nhất của một con tàu vũ trụ là trung tâm điều khiển cùng động cơ, trung tâm điều khiển bảo đảm tốc độ vận hành và điều khiển cả phi thuyền, động cơ phi thuyền là động lực thúc đẩy giúp phi thuyền di chuyển, tất nhiên hai linh kiện này cũng là hai linh kiện đáng giá nhất của một con tàu vũ trụ.
Nguyễn Thời Thanh giấu đi trung tâm điều khiển cùng động cơ rồi mới bắt đầu tháo dỡ các linh kiện vụn vặt khác.
Phi thuyền đã bị siêu phụ tải nghiêm trọng, tuy các bộ phận tại phần thân và phần đuôi bị tổn hại không nặng lắm nhưng vẫn có rất nhiều linh kiện bên trong vì chịu phụ tải quá lớn mà hư hỏng.
Nguyễn Thời Thanh cũng vô pháp sửa chữa mà cậu cũng dọn không nổi nhiều linh kiện như vậy, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Chờ Nguyễn Thời Thanh làm xong màn đêm đã buông xuống, hai vầng trăng tròn treo đối xứng nhau ở giữa không trung tỏa ra quang mang lạnh lẽo bức người.
Hai vầng trăng này không có lúc nào là không nhắc nhở Nguyễn Thời Thanh nơi này đã không còn là thế giới nguyên bản mà cậu quen thuộc nữa.
Nguyễn Thời Thanh thở dài một hơi, xoa nhẹ cái bụng đang không ngừng phát ra tiếng kháng nghị, cậu đi xung quanh phi thuyền để xem có tìm được một chút đồ ăn nào không?
Kết quả không tìm được đồ ăn nhưng ngón tay của Nguyễn Thời Thanh không biết đυ.ng phải nơi nào, cái đáy của phi thuyền bỗng nhiên bị tách ra hai bên, ở giữa xuất hiện một cái khoang hình bầu dục bị đậy kính đang được từ từ nâng lên .
Cái khoang bị đậy kín nhìn không thấy rõ bên trong, bên ngoài chỉ có một cái cái nút Nguyễn Thời Thanh với hy vọng tìm được đồ ăn nên cậu liền nhấn nút mở khoang.
Cái khoang hình bầu dục dài khoảng chừng 3 mét, chậm rãi mở ra và bên trong trống rỗng.
Kỳ thật cũng không phải là không có gì trong đó, bên trong vẫn có một bộ quân trang màu trắng dính máu.
Nhưng nó cũng đồng nghĩa là nó không có gì cả.
Nguyễn Thời Thanh: "..... "
Uổng công vui vẻ một hồi.
Nguyễn Thời Thanh đang muốn đem cửa khoang đóng lại thì bỗng nhiên chú ý trong góc khoang có một cục lông tròn màu trắng như muốn hòa tan vào vách khoang cũng màu trắng nốt.
Nguyễn Thời Thanh khom người nhìn kĩ, cậu kinh ngạc khi biết cục lông tròn là một con chó con gầy yếu.
Lông trắng xoã tung, cái đầu nhỏ giấu phía dưới cái bụng, cái đuôi có lông xoã tung vòng quanh toàn bộ cơ thể, nó đem bản thân cuộn thành một quả cầu tuyết trắng, trên đỉnh đầu lộ ra hai lỗ tai hình tam giác, chóp tai nhòn nhọn nhìn rất mềm mại, nhìn nó rất giống con chó tên Tuyết Cầu mà Nguyễn Thời Thanh từng nuôi.
Tuyết Cầu là một con Samoyed, khi còn nhỏ Tuyết Cầu cũng là một cục lông trắng.
Cảm giác quen thuộc này làm lòng Nguyễn Thời Thanh mềm mại, cậu nhẹ nhàng bế chó con ra, lúc này mới phát hiện nó không phải ngủ mà là b·ị th·ương.
Chó con gắt gao cuộn tròn, trên bụng nó có một cái động lớn như nắm tay trẻ nhỏ đang chảy máu, da thịt xung quanh cái động bị cháy khét, m·áu ở miệng v·ết th·ương cùng với da lông đã kết thành khối màu đen.
Diện tích vết thương chiếm cứ toàn bộ phần bụng của chó con, nếu không phải nhiệt độ cơ thể của nó là ấm cùng bụng nhỏ đang phập phồng, thì cậu đã cho rằng nó đ·ã ch·ết.
Nguyễn Thời Thanh lại nghĩ tới người đàn ông tối hôm qua, đối phương bụng cũng bị thương nặng giống vậy, nhưng chẳng qua là đối phương có khả năng đã bị đồng đội cứu đi, mà con chó nhỏ này lại bị vứt bỏ, một mình giành giật sự sống nhưng cuối cùng cũng đi hướng t·ử v·ong.
Nó cũng giống Nguyễn Thời Thanh cũng một mình giãy giụa tại dị thế nhìn không tới tương lai, nghĩ đến đây ngực Nguyễn Thời Thanh trướng trướng.
Cậu ôm chó con vào trong ngực, dịu dàng nói: “Nếu con đã bị vứt bỏ vậy hãy ở cùng ba ba."
****
“Oanh ....”
T·iếng n·ổ mạnh điếc tai cùng với chấn động kịch liệt xuất hiện, khắp nơi trong phi thuyền vang lên cảnh báo màu đỏ.
“Báo cáo điện hạ, tín hiệu cầu cứu đã bị chặn lại, không thể liên hệ với quân canh giữ ở đại quân khu Baghdad.”
“Báo cáo điện hạ, thượng úy Asman đã hi sinh vì nhiệm vụ, đội tàu bảo vệ toàn bộ bị diệt,”
“Báo cáo điện hạ, phòng hộ thuẫn của phi thuyền bị công phá, khoang nhiên liệu cánh phải bị hư hỏng, nhiên liệu đã bị chảy ra ngoài...”
“Báo cáo điện hạ...”
Tiếng người ồn ào cái sau tiếp cái trước tràn vào trong tai, tụ lại một chỗ vặn vẹo thành một làn điệu quái dị như muốn đem màng tai Dung Hành chọc điếc.
Hạm đội tiêm kích xuất hiện tấn công bất ngờ cho thấy âm mưu phục kích đã có từ lâu, trong hoàn cảnh tứ cố vô thân ngoài tắm máu chiến đấu đã không còn lựa chọn nào khác.
Bên ngoài cửa sổ chiến hỏa bay tán loạn, hài cốt của tàu bảo vệ có khắc huy chương hoàng thất đang im lặng trôi nổi ở giữa không gian vũ trụ, nhưng máu cùng lửa vẫn còn thiêu đốt.
“Oanh...”
Lại là một tiếng nổ mạnh vang lên, dòng khí nóng rực dữ dằn tiến đến gần Dung Hành, ở nhiệt độ cực cao Dung Hành không kịp làm ra bất luận phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả người cùng vật trở thành bụi đất, hóa thành hư vô...
“Đừng sợ.”
Nguyễn Thời Thanh đem chó con ôm vào trong ngực kiên nhẫn trấn an.
Đã qua một đêm kể từ lúc Nguyễn Thời Thanh gặp được chó con.
Từ nửa đêm về sáng, thân thể chó con luôn run rẩy, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần hạ thấp, Nguyễn Thời Thanh đơn chỉ có thể sơ cứu đơn giản như rửa sạch và băng bó v·ết th·ương, còn lại cậu chỉ có thể đem nó ôm vào trong ngực, cầu nguyện cho nó có thể chịu đựng và vượt qua kiếp nạn này.
Bàn tay gầy yếu của cậu nhẹ nhàng vuốt ve phần đầu của chó con lại dọc theo sống lưng đi xuống đuôi, động tác đó cứ lặp lại đi lặp lại.
Dung Hành vừa bị bừng tỉnh từ trong ác mộng, theo bản năng phản ứng đối với nguy hiểm Dung Hành liền ra tay phản kích.
Bàn tay Nguyễn Thời Thanh đột nhiên bị cắn, đau đớn tuy rất nhỏ nhưng lại làm Nguyễn Thời Thanh thập phần vui vẻ, cậu dùng một cái tay khác nhẹ nhàng xoa chỗ giữa mày của chó con, cười nói: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”
Chó con có một đôi mắt to long lanh, mắt có màu nâu, lông tơ ở trên đỉnh đầu có chút hỗn độn nhưng nhìn càng đáng yêu.
Nguyễn Thời Thanh càng xem càng cảm thấy ngoài ý muốn khi nhặt được chó con giống Tuyết Cầu của mình, cậu nhịn không được lại xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: “Hay là cũng đặt tên là Tuyết Cầu đi?”
Nguyễn Thời Thanh cảm thấy Tuyết Cầu chính là lễ vật mà thế giới xa lạ này đưa cho cậu, làm cho cậu có một chút cảm giác chân thật đối với cái thế giới còn thập phần mơ hồ này.
Dung Hành trừng mắt nhìn một loạt động tác của Nguyễn Thời Thanh, mới ý thức được cái thứ mà mình đang cắn là bàn tay gầy yếu của thiếu niên trước mặt, b·iểu t·ình của Dung Hành dần dần dại ra.
Đương nhiên, với khuôn mặt chó con đầy lông đó thì Dung Hành cũng không thể biểu hiện rõ cảm xúc mà bản thân muốn biểu đạt.
Cho nên Nguyễn Thời Thanh vẫn như cũ vui sướиɠ mà ôm hôn chó con.
Trong lòng lại phát ra cảm thán: "Chó con thật đáng yêu!"
Chó con Dung Hành: "...."
Nhìn cánh tay gầy yếu khô vàng của thiếu niên, Dung Hành nhịn không được suy đoán chắc đối phương đã mấy ngày không tắm, ng·ay sau đó liền nhả bàn tay của đối phương ra khỏi miệng mình, lại nhịn không được phun hai lần.
A, quá dơ.
Nguyễn Thời Thanh còn không biết chó con mình nhặt về là một con chó có thói ở sạch, thấy nó không ngừng le lưỡi còn tưởng rằng nó đang sợ hãi bị vứt bỏ lần nữa nên đang cố gắng tỏa vẻ cute lấy lòng mình, tức khắc càng thêm đau lòng.
Nhỏ như vậy liền biết lấy lòng chủ nhân, chắc trước kia nó ăn khổ không ít .
Nguyễn Thời Thanh đau lòng không thôi, lập tức thay đổi ý tưởng bỏ chó con một mình ở đây, cậu cột chắt vạt áo khoác phía sau lưng rồi bỏ nó vào trong áo, ôm chặt ở trước ngực.
Dung Hành: "...."
Chó con bị bỏ vào áo khoác, chóp mũi tràn ngập hơi thở của thiếu niên xa lạ, chỉ cần vừa động là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Thân thể cùng thân thể gần sát, không chỉ làm Dung Hành mất tự nhiên còn làm y cảm thấy khẩn trương.