“Nhiên liệu sắp hết, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp.”
“Nhiên liệu sắp hết, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp.”
“Nhiên liệu sắp hết, chuẩn bị hạ cánh……”
Bên trong khoang điều khiển ánh đèn đỏ lập loè, âm thanh cảnh báo vang lên liên tục.
Người đàn ông lưng dựa vào thành ghế, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế điều khiển, dù là tình huống đang nguy cấp cũng không thấy anh ta hoảng sợ.
Anh ta nhìn chăm chú vào cửa sổ trước mặt, trên đó hiện lên hình ảnh một tinh cầu màu xám đang xoay tròn.
Khuôn mặt bình tĩnh suy nghĩ một hồi lâu như thể anh ta đang làm ra quyết định gian nan nào đó.Một tay người đàn ông đem tóc trên trán vuốt ngược ra sau, một tay chậm rãi đến gần cái nút màu đỏ, rồi ấn xuống.
Thanh âm trầm thấp của anh quanh quẩn trong khoang điều khiển: “Hạ cánh Khẩn Cấp!”
“Hạ cánh khẩn cấp đang khởi động, xin mời thắt dây an toàn...”
Động cơ phi thuyền đốt hết số nhiên liệu cuối cùng, một tiếng nổ mạnh vang lên thải ra dòng khí nóng thúc đẩy phi thuyền đi về phía trước, phi thuyền dùng tốc độ cao nhất nhắm về phía tinh cầu màu xám.
Trên tinh cầu rác rưởi B3024 có một sao băng vừa xẹt qua trong đêm, ng·ay sau đó là tiếng nổ mạnh truyền đến từ trong chỗ sâu của núi rác.
Người dân ở khu dân cư bên cạnh ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nổ lại như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, ở trên tinh cầu này chuyện như này là thường xuyên xảy ra không phải việc hiếm lạ gì.
Tinh cầu rác rưởi B3024 chỉ cần nhìn tên là đoán được nghĩa, nó là tinh cầu dùng để xử lý rác thải đưa đến từ các tinh cầu gần đó và có cả tinh cầu Thủ Đô.
Rác từ Thủ Đô Tinh đưa tới chồng chất như núi, buổi tối khi tiến hành xử lý thường xuyên sẽ phát ra t ·iếng n·ổ mạnh gây nhiễu dân nhưng người dân nơi đây đã thấy nhiều nên không trách.
Chỉ có một người bị t·iếng n·ổ mạnh hấp dẫn, anh ấy do dự trong chốc lát, men theo âm thanh để đến gần.
Nguyễn Thời Thanh một chân thấp một chân cao mà đi trên núi rác chồng chất đi mệt liền dừng lại nghỉ ngơi, hết mệt lại đi tiếp.
Cơ thể này của Nguyễn Thời Thanh bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, trên người lại có vô số vết thương lớn nhỏ đếm không hết, Nguyễn Thời Thanh mới xuyên qua được ba ngày còn chưa thích ứng với cơ thể suy yếu này.
Đi hơn 40 phút, trái tim của Nguyễn Thời Thanh đã kịch liệt phản khán, trái tim co rút khiến cậu đau đớn không chịu được, Nguyễn Thời Thanh không thể không dừng lại nghỉ ngơi lần nữa.
Cũng may nơi phát ra tiếng nổ mạnh cũng không còn xa lắm, mắt thường có thể thấy được tại nơi đó có một phi thuyền tan nát đang nằm.
Thân phi thuyền hình thoi bị nổ thành mấy mảnh, vỏ ngoài được sơn màu xám vì gặp nhiệt độ cao nên bị cháy đen, cửa sổ bằng pha lê trước khoang điều khiển đã bị nổ nát, cửa khoang đã được mở ra nhưng trên ghế điều khiển lại không có người, trong không khí dày đặc mùi khét cùng với mùi máu tươi .
Một v·ết m·áu uốn lượn kéo dài về phía bên phải cho thấy đã có người rời khỏi khoang điều khiển trước khi cậu đến.
Nguyễn Thời Thanh không tin được dưới sự v·a ch·ạm mãnh liệt như vậy lại có người có thể may mắn sống sót, cậu hơi suy tư một chút nhưng vẫn quyết định đi tìm người đó.
Xung quanh đều là những mảnh vỡ chồng chất của các phi thuyền cũ bị vứt bỏ, chúng được xếp chồng lên nhau tạo thành từng tòa tháp cao, dưới ánh trăng tạo thành những bóng ma đang giương nanh múa vuốt.
Đan xen giữa bóng tối và ánh trăng có một người bị hôn mê đang nằm, đầu sấp xuống đất không nhìn rõ mặt.
Nhờ ánh sáng mỏng manh của đèn pin tự chế xua tan bóng tối lúc này Nguyễn Thời Thanh mới thấy rõ người trước mặt.
Chỗ eo bụng của người này có một cái động to như nắm tay trẻ nhỏ đang bị chảy máu, da thịt xung quanh đã bị cháy đen, có khả năng là bị v·ũ kh·í nào đó đâm xuyên qua, da thịt bị cháy là do bị v·ũ kh·í có nhiệt độ cao tạo thành.
Quân trang màu trắng dính đầy máu và bụi đất, nhưng nút cổ áo vẫn gài tới nút cuối cùng không có nửa phần lỏng lẻo.
Người này chắc là một quân nhân có tính kỹ luật cao chỉ là không biết gặp phải chuyện gì mà rơi xuống chỗ này.
Do sự tính nhiệm cùng tình cảm với quân đội nên Nguyễn Thời Thanh không sợ mà càng tới gần hơn, cậu ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của đối phương.
Chỉ là tay cậu vừa mới vươn ra đã bị một cánh tay như kìm sắt bóp chặt, người đang hôn mê đột nhiên nâng mặt lên, ánh mắt như chim ưng sắc bén nhìn Nguyễn Thời Thanh:
“Anh muốn làm gì?”
Bất thình lình đối diện với đôi mắt của người đó, Nguyễn Thời Thanh mới giật mình nhìn kĩ, phát hiện ánh mắt của anh ta là màu xám vàng khác với người thường, trên trán người này lại có hai sừng màu đen, cùng với mái tóc dài màu trắng.
Lúc này Nguyễn Thời Thanh mới ý thức được người trước mặt cùng mình không phải là nhân loại như cậu, mặc dù người này là quân nhân nhưng đối phương cũng chưa chắc là người lương thiện.
Cổ tay Nguyễn Thời Thanh bị niết đau, lại hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương.
Nguyễn Thời Thanh nhấp môi, lắc lắc đầu cố gắng làm ra bộ dáng vô hại, ý chỉ bản thân không có ác ý.
Đôi mắt sắc của Dung Hành nheo lại xem kỹ người trước mắt.
Thanh niên bị anh ta khống chế gầy trơ xương, sắc mặt lại vàng như nến, lực phản kháng nhỏ yếu càng không nghe hiểu ngôn ngữ thông dụng của tinh tế.
Có thể đoán rằng người này là cư dân sinh sống ở tinh cầu rác rưởi này và không có hộ khẩu của đế quốc, có thể anh ta bị tiếng nổ của phi thuyền hấp dẫn, không có quan hệ với đám người đã ám s·át anh ta.
Dung Hành đem người buông ra, làm cái thủ thế bảo cậu ta cút đi: “Cút.”
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng Nguyễn Thời Thanh lại có thể hiểu động tác của Dung Hành.
Thấy người đàn ông đuổi mình đi, Nguyễn Thời Thanh cũng không nghĩ trêu chọc người có lai lịch không rõ, nên vội vàng đứng dậy rời khỏi để tránh đối phương đổi ý.
Dung Hành vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyễn Thời Thanh xác định đối phương đã rời đi mới nhíu mày nhìn v·ết th·ương dữ tợn ở chỗ eo bụng, suy tư một lát lại lảo đảo đứng dậy, đi về phía phi thuyền...
***
Từ núi rác trở về, trong lòng Nguyễn Thời Thanh vẫn luôn nhớ cái phi thuyền đó.
Tuy rằng đã bị tổn hại nghiêm trọng nhưng một cái phi thuyền lớn như vậy vẫn còn rất nhiều linh kiện dù bị hỏng nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Thừa dịp không bị những người khác phát hiện, đem các linh kiện có giá trị tháo xuống cầm đi bán là có thể đổi chút tiền hoặc đồ ăn.
Thế giới nguyên bản của Nguyễn Thời Thanh là thế giới khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, nhân loại đã đột phá hạn chế của địa cầu tiến hành thăm dò vũ trụ.
Mà Nguyễn Thời Thanh còn là nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu v·ũ kh·í của qu·ân đ·ội, đối với các loại v·ũ kh· í cùng các loại công nghệ cao rõ như lòng bàn tay.
Khoa học kỹ thuật của thế giới này phát triển đến trình độ nào tuy tạm thời Nguyễn Thời Thanh không nắm rõ, nhưng có câu nói hiểu rõ một việc thì trăm việc dễ, chỉ cần hiểu thao tác cơ bản những vấn đề còn lại cũng không thể làm khó được cậu.
Hiện tại vấn đề duy nhất là ngôn ngữ không thông, Nguyễn Thời Thanh vô pháp cùng nguyên trụ dân giao lưu để thu hoạch tin tức mà bản thân muốn.
Hơn nữa chủ nhân của thân thể này quá nghèo, ngay cả một cái lều để che mưa tránh nắng cũng không có, thậm chí đồ ăn còn lại cũng chỉ đủ để ăn ba ngày.
Từ giờ trở đi, Nguyễn Thời Thanh phải tự nghĩ cách để có thể sống sót, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nhịn được nhớ tới chiếc phi thuyền kia.
Ngày hôm qua, người nọ bị thương nặng như vậy nói không chừng là sống không quá buổi tối này, hoặc là đối phương đã liên hệ được đồng đội đã được cứu giúp và rời khỏi nơi này.
Tóm lại vô luận là loại khả năng nào, cái phi thuyền bị rơi thành từng mảnh đó có khả năng lớn nhất vẫn còn ở tại chỗ đó.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thời Thanh ăn luôn đồ ăn còn dư lại, tránh đi đám người đi dọc theo con đường đã đi tối hôm qua đi vào chỗ sâu của núi rác.