Dịch Hành đi đến bên cửa sổ, vừa phóng tầm mắt tìm kiếm thức ăn vừa lắng nghe Người Chơi nói.
“Trước hết, phó bản này tên là ‘Cô Dâu Của Hải Quái’, tên phó bản luôn liên quan mật thiết đến cốt truyện của phó bản mà ‘chìa khóa’ lại có liên quan tất yếu đến cốt truyện.”
Dịch Hành nhớ lại phó bản tân thủ của mình.
Phó bản đó có tên là ‘Căn Hộ Mèo’ và ‘chìa khóa’ chính là con mèo chết trong căn hộ, bị Nhện làm thành kén.
“Vậy nên ‘chìa khóa’ của phó bản này có liên quan đến hải quái?” Dịch Hành hỏi.
Hải quái, nghe có vẻ rất ngon, phải không?
Người Chơi gật đầu, nói: “Còn có ‘cô dâu’, chúng ta có thể bắt đầu điều tra về quái vật trong biển và các cuộc hôn nhân trong làng chài những năm gần đây.”
“Gần đây sợ là chẳng có ai kết hôn.” Dịch Hành nhìn đám người đi lại dưới lầu nói.
“Ơ? Sao cậu biết?” Người Chơi ngạc nhiên.
“Cô không nhận ra à? Trong làng này toàn là người già, không có người trẻ, cũng không có trẻ con.”
Người Chơi bỗng giật mình.
Cô nhớ lại những người mà mình đã gặp hôm nay, từ người phụ nữ điên đến ông lão trong căn nhà này rồi cả “Hải Hoa” và “Tiểu Dương” mà ông lão gọi đến, ít nhất cũng phải bốn, năm mươi tuổi.
Người Chơi nhích đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trước nhà, sau nhà, trên đường, bãi biển… tất cả những người cô nhìn thấy đều là trung niên hoặc già.
“Dù gì đây cũng là một ngôi làng nhỏ, có thể người trẻ đã ra ngoài làm việc rồi…” Giọng Người Chơi dần nhỏ lại, cô cũng cảm thấy lời giải thích này không hợp lý. Dù người trẻ đều đi làm, còn trẻ con thì sao?
Trẻ con đi học rồi? Thế còn những đứa trẻ chưa đến tuổi đi học thì sao?
Chẳng lẽ tất cả đều được bố mẹ đưa ra thành phố làm việc?
Thấy Người Chơi thay đổi sắc mặt, Dịch Hành an ủi: “Dù thế nào đi nữa, những gì cô nói đều đúng. Phó bản này gọi là ‘Cô Dâu Của Hải Quái’, tất nhiên phải điều tra về hôn sự, nhất là về cô dâu gả cho hải quái.”
Mặc dù Dịch Hành chẳng hứng thú gì với việc điều tra, cậu chỉ muốn xuống biển xem thử.
Hải quái chắc chắn ở dưới biển phải không? Cậu cũng muốn biết một con hải quái nặng bao nhiêu ký, bắt được một con thì ăn được bao nhiêu bữa.
“Ơ! Có người trẻ kìa!” Người Chơi vui mừng kêu lên.
Dịch Hành nhìn theo hướng ánh mắt của Người Chơi.
Giữa những ngôi nhà đầy dây anten lộn xộn, hai người đàn ông đang đi sát nhau.
Về ngoại hình, một người khoảng hơn hai mươi, người kia tầm ba mươi. Ở ngôi làng chài đầy người già này, họ chắc chắn được tính là người trẻ.
Dường như người trẻ tuổi hơn cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên.
Dịch Hành đứng im lặng, vị trí của cậu là điểm mù trong tầm nhìn của người dưới lầu, đối phương không thể phát hiện ra cậu.
Còn bên cạnh cậu, Người Chơi thấy khung cửa sổ bằng kính màu xanh lam che khuất tầm nhìn bèn đưa tay đẩy cửa ra, nhoài người nhìn xuống.
“…” Dịch Hành không nói gì.
Người Chơi nhìn theo hai người họ đến gần, khẽ ồ lên một tiếng rồi nói: “Nhìn cách ăn mặc, không giống người trong làng chài.”
Quần áo của dân làng chài đa phần có màu sắc u ám, kiểu dáng cũ kỹ, trong khi hai người kia, một người mặc đồ thể thao hàng hiệu, người kia mặc vest.
“Có cảm giác họ là chạy trốn giả khác, đợi họ đến gần thử dò xét xem.” Người Chơi nói.
Dịch Hành khẽ nhướng mày, tò mò không biết cô sẽ thử dò xét thế nào.