Người phụ nữ điên hoàn toàn không làm cậu bị thương, cậu đỡ đòn rất dễ dàng nhưng Người Chơi lại xông lên khiến cậu áp lực tăng gấp bội.
Cậu không chỉ phải chống lại những đòn tấn công của người phụ nữ điên mà còn phải giữ chặt Người Chơi đang đứng không vững mà vẫn cố lao lên.
Đang cân nhắc có nên dùng Huyết Chu Ti để tách hai người ra không, Dịch Hành chợt nghe thấy tiếng cửa mở “két” một tiếng.
Cánh cửa của ngôi nhà hai tầng bằng đá bên cạnh mở ra, một ông lão mặc áo khoác đen lớn bước ra: “Trân Điên! Bà lại ra ngoài làm người ta bị thương à!”
Ông lão người không cao nhưng sức lực lại rất mạnh, chẳng mấy chốc đã kéo người phụ nữ điên ra: “Nhìn kỹ xem, đây là du khách từ bên ngoài, không phải con gái bà!”
“Hải Hoa! Tiểu Dương!”
Ông lão lớn tiếng gọi vài tiếng, dường như đang gọi ai đó.
“Mau đến đây! Trân Điên lại chạy ra ngoài! Mau đưa bà ấy về!”
Rất nhanh có người từ khắp nơi kéo đến giúp ông lão khống chế người phụ nữ điên và đưa bà ta đi.
Ông lão quay lại, cười nói: “Dọa các cháu sợ rồi phải không? Thật xin lỗi, người này có chút vấn đề về thần kinh, nhà bà ấy không có ai trông coi nên cứ để bà ấy chạy ra ngoài gây rối.”
“Cảm ơn ông, bọn cháu không sao.” Người Chơi hỏi: “Bà ấy bị điên vì chuyện gì vậy?”
“À… con gái bà ấy bỏ trốn theo một thằng nhóc, bà ấy bị sốc nên dần dần phát điên.”
Dường như ông lão không muốn bàn luận về chuyện này, nhìn lên trời rồi hỏi: “Trời sắp tối rồi, các cháu tìm được chỗ ở chưa? Hay là đến nhà ông ở một đêm? Nhà ông có mấy phòng trống cho du khách.”
Người Chơi và Dịch Hành trao đổi ánh mắt với nhau.
Người Chơi khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa có manh mối gì về ‘chìa khóa’, không biết sẽ phải ở lại đây mấy ngày nên cần một chỗ ở.”
Dịch Hành chỉ muốn đi tìm đồ ăn nhưng bên cạnh cậu có một đồng đội bị trẹo chân, cần tìm chỗ nghỉ ngơi nên cậu gật đầu đồng ý.
Người Chơi nói với ông lão: “Vậy cho bọn cháu hai phòng liền kề nhau nhé.”
“Tầng một chỉ có một phòng khách thôi, trên tầng hai có hai phòng liền kề nhưng chân cháu như thế này…” Ông lão hơi do dự.
“Không sao, lên tầng hai cũng được.” Người Chơi biết rõ tình trạng chân mình.
Chân cô không bị thương đến mức gãy xương, chỉ là hơi đau một chút, qua một đêm chắc sẽ khỏi.
Nếu không khỏi, cô có thể rút thẻ bài, rút một lá bài chữa trị là xong.
Trong ngôi làng chài nhỏ này, thuê phòng cũng không cần phải đăng ký gì, ông lão nhận 200 tệ từ Người Chơi rồi dẫn hai người lên lầu.
Người Chơi một tay vịn tường, một tay bám vào Dịch Hành nhảy lò cò lên lầu.
Dịch Hành định bế cô lên nhưng thấy cô có vẻ vui thích với việc tự nhảy nên để mặc cô tiếp tục.
“Các cháu có cần chuẩn bị bữa tối không? Hai người, 30 tệ là được.” Ông lão hỏi.
Người Chơi tiện tay rút một tờ 50 tệ từ túi đưa cho ông lão: “Nấu giúp bọn cháu một phần nhé.”
Trong thế giới phó bản, những việc có thể dùng tiền để giải quyết thì không thành vấn đề.
“Được thôi.” Ông lão cười hì hì đáp rồi quay người xuống lầu.
Dịch Hành đưa Người Chơi vào phòng, cô bảo cậu đóng cửa lại rồi ngồi xếp bằng trên giường, nói: “Chúng ta phân tích phó bản này một chút nhé.”
Trong phòng không có ghế, Dịch Hành cũng không định ngồi xuống.