Thẩm Phán Lục

Chương 15

Cho nên y mới chột dạ, mới sợ hãi. Lúc quay lại hiện trường, y cũng là người đầu tiên hoảng hốt và suy sụp trong cả đám.

“Trở lại câu hỏi, các người gϊếŧ ba người kia vì đồ ăn đúng chứ?”

Lúc này người xem live stream đều vỡ òa.

“Thật sự g.iế.t người vì miếng ăn kìa?!”

“Mấy kẻ này đáng chết lắm. Vợ chồng nhà kia cho chúng đi theo, là do bọn chúng không đứng đắn, giở trò với con gái nhà người ta cơ mà. Tự làm tự chịu thôi!”

“Quá đáng sợ. Người như thế mà lại là sinh viên nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp còn làm giáo viên nhiều năm như thế kia!”

Những câu khiển trách chạy đầy màn hình, đột nhiên có vài bình luận khác lạ xuất hiện.

“Bọn họ không gϊếŧ người cướp đồ ăn đâu.”

“Sao lầu trên biết?”

“Tôi học Tâm lý học, từ vẻ mặt của Vương Thành An và Từ Khang thì rõ ràng bọn họ đang giấu giếm cái gì đấy.”



Đúng lúc tôi cũng đang nghĩ như vậy.

Đội cứu trợ chỉ đến chậm một chút, đâu phải là bọn họ đã nhịn đói suốt mấy ngày trời? Cùng lắm thì chịu đựng một chút nữa thôi là được, đâu đến mức g.iế.t liền ba người vì miếng ăn chứ.

Tôi và Lâm Quy liếc nhìn nhau, sau đó chúng tôi chọn Trần Dung – người đang sa sút nhất trong cả đám.

“Rốt cuộc thứ khiến các người nhẫn tâm gϊếŧ người là thức ăn? Hay là cái gì khác?”

Trần Dung quay ngoắt sang nhìn Vương Thành An.

Vốn dĩ Vương Thành An vẫn đang sợ c.h.ế.t, nhưng lúc này ông ta lại rống to lên như thể chó cùng rứt dậu: “Là vì đồ ăn! Khi đó hai tên già kia không cho đồ ăn nên chúng tôi sắp chết đói rồi. gϊếŧ người vì đồ ăn thì sao?”

Tôi nhìn về phía Trần Dung.

Bà ta khóc lóc lắc đầu: “Không biết… Tôi không biết gì hết…”

“Bà có một đứa con trai nhỉ?”

Trần Dung ngẩn ra.

Lúc bà ta vẫn chưa lấy lại tinh thần, tôi dùng kéo cắt một sợi dây trên tay bà ta.

Trần Dung sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta với vẻ chân thành: “Chúng tôi không phải người tốt đâu. Nếu chưa nhận được đáp án mình muốn thì tôi chẳng ngại khiến con trai của bà cũng được trải nghiệm cảm giác mạo hiểm đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.”

Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Không phải vì thức ăn!”

Sau khi dừng lại vài giây, cuối cùng bà ta cũng hé răng thốt ra mấy chữ: “Chúng tôi gϊếŧ người là vì… Đêm đó, chúng tôi nghe thấy cặp vợ chồng kia nói…”

Đêm đó đám người Vương Thành An suy đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng đành thuyết phục Vương Long và Giang Khải đi dập đầu xin lỗi gia đình kia.

Bọn họ và Trịnh Hiểu cũng xấp xỉ tuổi nhau, chắc hẳn chỉ cần ăn năn ra vẻ tội nghiệp thì vợ chồng họ Trịnh sẽ mềm lòng thôi.

Nào ngờ lúc bọn họ đến gần chỗ nghỉ ngơi của gia đình kia thì vô tình nghe thấy vợ chồng nhà nọ đang nói chuyện:

“Hầy, một đám sinh viên trường danh tiếng mà đạo đức suy đồi như thế đấy. Vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường mà có gan làm vậy, nếu sau này ra đời, có thân phận và địa vị thì còn gây ra chuyện gì nữa?”